Hai ngày nhanh chóng trôi qua, Trịnh Sảng được xuất viện, vị bác sĩ tâm lí tội nghiệp cũng được đưa về nước.
Trịnh đại tiểu thơ mặc áo phong trắng, quần short ngắn ngồi trên sopha xem TV. Dương Dương buồn chán ngồi kế bên cắn hạt dưa, thỉnh thoảng còn liếc cái anh chàng Tiêu Nại nào đấy trên màn hình lớn bằng ánh mắt chán ghét!!
Trong lòng không ngừng rủa xả 18 đời tổ tông nhà người ta!!!! =_=
"Dương, anh nhìn xem, có phải Tiêu Nại kia rất đẹp trai không?"
Trịnh Sảng chỉ vào màn hình, ánh mắt sáng rực!!
Trên đầu anh đẹp trai nào đấy xuất hiện một dãi những vạch đen, sắc mặt âm u
"Vợ à! Chồng em đây mới là đại mỹ nam khuynh quốc khuynh thành đấy! Em ngắm thì nên ngắm anh này, nếu cần anh rất sẵn sàng cởi cả quần áo cho em ngắm! Không thu phí đâu!!"
"Hừ, dẹp đê!!! Anh cho em em còn đánh cho mang bệnh, chứ còn ở đó!!!!"
Trịnh Sảng châm bím một câu. Người gì tự luyến thấy ớn, rõ ràng Tiêu Nại của cô đẹp hơn ble ble
Anh đẹp trai kế bên không phục, ngồi dậy, nhanh tay giật lí điều khiển tắt TV. Sau đó không hề e ngại, lột áo thun ngoài.
Trịnh Sảng vừa nhìn liền đỏ mặt. Quả thật trước đây mấy năm cô từng nhìn không ít lần, nhưng