Chap 72: Một phút nông nổi
"Đúng vậy! Anh là chó, hơn nữa còn là một con chó đang rất đói bụng, thế nên, bà xã, cho anh ăn đi!!"
Dương Dương xấu xa đưa ra đề nghị, bàn tay bắt đầu không an phận, luồng vào áo cô, nhẹ nhàng vuốt ve da thịt trắng hồng.
Trịnh Sảng bị anh làm cho mặt đỏ tim đập, con người này sao lại xấu xa thế chứ?
"Vào nhà đã, ít nhất là vào nhà!!!!"
Cô chặn lại bàn tay đang làm càn lên trong áo, đỏ mặt nói
"Được, vào nhà!!"
Dứt lời anh dứt khoát bế bỏng cô lên, tiếng về phía biệt thự, một mạch đi lên phòng ngủ trong ánh mắt bàng hoàng của mọi người.
Cửa phòng ngủ mở ra, cuôcn sống của cô gái nào đó liền trở nên "tâm tối", lửa dục lan tràn, từng tiếng rên rỉ nỉ non vang vọng khắp căn phòng lớn......
___________________________
Sáng sớm hôm sau, Trịnh Sảng đừng nói là xuống giường, đến cử động còn