Lầu hai biệt thự, trong phòng ngủ xa hoa trang nhã lại tràn ngập mùi vị thiếu nữ, Nguyễn Manh Manh đang vạn phần ảo não nhào vào trên giường công chúa mềm mại, ôm gối lăn lộn.
Nếu không phải là đã khống chế sức mạnh, thì bây giờ có lẽ cô đã hủy bộ giường lớn mềm mại có màn hồng nhạt này nát bét rồi.
Hối hận, quá hối hận rồi...
Cô làm sao có thể nhất thời kích động, đồng ý mẹ ở lại đây chứ!?
Nguyễn Manh Manh hối hận đến ruột đều quặn thắt, lại vừa cứng rắn quyết tâm không đổi ý, chỉ có thể tự mình ở trên giường dùng sức giày vò.
Đúng lúc này, một giọng trầm thấp lạnh lẽo, bỗng nhiên từ đỉnh đầu truyền đến.
"Lăn đủ chưa? đủ rồi liền xuống lầu ăn cơm..."
Nguyễn Manh Manh giống như bị người điểm huyệt vậy, trong nháy mắt cứng lại.
Chậm chạp đến nửa ngày, mới nghiêng đầu qua chỗ khác, miễn cưỡng duy trì ổn định nhìn về phía nơi phát ra tiếng.
Lệ Quân Ngự cởi âu phục, trên áo sơ mi trắng, quần tây dài đen, tư thái lười biếng cao quý, đứng bên giường, lạnh lùng nhìn cô.
Anh xem ra, lại như một con báo săn đẹp trai tao nhã, nhưng Nguyễn Manh Manh biết, tất cả những thứ này chỉ là biểu tượng.
Người đàn ông này, dù cho đi đứng tùy ý, nhìn như lười biếng, nhưng từ trên người anh tỏa ra khí chất, lại xen lẫn nguy hiểm sâu không lường được.
Lại giống như báo săn, nhìn như tao nhã, kì thực lại giấu diếm ác liệt đủ khiến con mồi mất mạng trong nháy mắt.
Đối với người đàn ông như vậy, Nguyễn Manh Manh chỉ có thể thưởng thức nhan sắc.
Muốn cô gần gũi với người như thế, cô sợ còn chưa quen biết, đã bị anh bán rồi.
Cô ngồi dậy, híp mắt hạnh không quá vui vẻ: "Lệ đại thiếu, cảm ơn anh cố ý gọi tôi. Thế nhưng, anh vào cửa không biết gõ cửa trước sao? Tôi tốt xấu cũng là nữ sinh... Lỡ như tôi đang thay quần áo gì đó, vậy không phải đều bị anh thấy hết sao?"
Con ngươi Lệ Quân Ngự hơi trầm xuống, dùng một loại ánh mắt không hề che giấu ghét bỏ chút nào, đánh giá cô từ trên xuống dưới một lần.
Ánh mắt kia giống như đang nói, anh đối với vóc người của cô, không có một chút xíu hứng thú.
"Tôi đã gõ rồi." Người đàn ông lành lạnh mở miệng, "Còn thân thể của cô..."
Lệ Quân Ngự tiến lên một bước, cúi người, trong con ngươi như mực phản chiếu ra khuôn mặt trắng nõn béo mập của Nguyễn Manh Manh.
"Tôi không quan tâm."
"Tôi nói rồi, bắt đầu từ bây giờ chuyện của cô
do tôi phụ trách. Ba giao cô cho tôi, cô tốt nhất đừng gây ra bất cứ phiền phức gì cho tôi. Tôi không hỏi cô đã xảy ra chuyện gì ở nhà họ Nguyễn, nhưng cô vào Lệ gia, chuyện như vậy, tôi không cho phép cô tái phạm."
Môi mỏng của người đàn ông, từng chữ từng chữ, chậm rãi phun ra lời cảnh cáo.
Rõ ràng phóng to ở trước mắt cô, là ngũ quan đẹp trai không tì vết nhất.
Rõ ràng nói chuyện với cô, là tiếng nói từ tính có thể khiến người nghe một câu, lỗ tai liền mang thai.
Nhưng thời khắc này, Nguyễn Manh Manh không cảm giác được mảy may nhảy nhót.
Bị cặp con ngươi sâu như hồ, lộ ra lạnh lẽo kia nhìn chăm chú, cô chỉ sinh ra một loại cảm giác run rẩy như rơi xuống vực sâu.
Như đổi thành người khác, chỉ sợ lúc này đã run đến như gà con.
Nhưng Nguyễn Manh Manh cô là người nào, Nguyễn Manh Manh cô là người nhà họ Nguyễn nổi tiếng thích mềm không thích cứng.
Dù cho trái tim nhỏ đã run rẩy, cô vẫn là bặm quai hàm trừng về đối phương.
"Tôi... Tôi làm chuyện thương thiên hại lý gì ở nhà họ Nguyễn?"
Lông mày Nguyễn Manh Manh nhíu đến chặt chẽ, trong nháy mắt liền cho rằng, Lệ Quân Ngự là biết chuyện bản thân mình "Đẩy" Tần Phương xuống lầu.
Cô cắn môi dưới, cố nén oan ức: "Anh căn bản cái gì cũng không biết... Mẹ kế tôi mới không phải do tôi đẩy xuống lầu, tôi là người bị hại. Bà ta..."
"Tôi nói, là dấu hôn trên người cô." Tiếng nói lành lạnh của người đàn ông, mang theo nhàn nhạt không kiên nhẫn.
Người hầu giúp Nguyễn Manh Manh thay quần áo, đã sớm báo cáo lại tình hình của cô.
Anh thực sự là, rất không muốn quan tâm loại vấn đề thường thấy của học sinh bây giờ này.
"Dấu, dấu hôn...!?" Mắt Nguyễn Manh Manh choáng váng tại chỗ.
Qua vài giây mới hét "A ——" một tiếng.
"Biến thái, anh là đồ biến thái, anh đi ra ngoài cho tôi!"