"Manh Manh, con và Quân Ngự hợp nhau là tốt rồi... Chú còn sợ gương mặt của thằng nhóc Quân Ngự này sẽ dọa sợ con. Vừa nãy nghe các con náo nhiệt ở trên lầu, lần này chú rốt cục yên tâm."
Nguyễn Manh Manh ngồi ở một bên bàn ăn, làm bộ không nhìn thấy Lệ Quân Ngự ngồi đối diện mình.
Ai biết, vừa mới bưng chén lên, suýt chút nữa bị Lệ Diệu Dương làm sặc một cái.
Cô và người đàn ông như khối băng chỉ có bề ngoài, nội tâm hiểm ác kia hợp nhau?
Có phải chú Lệ có hiểu lầm gì không, lẽ nào không nhìn ra, bọn họ không chỉ là không hợp nhau, hơn nữa quan hệ còn cực kỳ ác liệt sao?
Đáng tiếc, hết thảy lời nói chỉ có thể giấu ở trong bụng.
Lệ Diệu Dương đối với cô quá tốt, cô cũng không tiện ở nhà người khác, còn chọn ba lựa bốn đối với sắp xếp của người ta.
Lệ Diệu Dương nói với Nguyễn Manh Manh hai câu, lập tức cau mày hỏi quản gia, "Quân Đình, Quân Triệt, Quân Tỳ đâu, ba người bọn nó còn chưa xuống sao?"
Nghe được hai chữ "Quân Đình", Nguyễn Manh Manh nhất thời dựng thẳng lỗ tai.
Cô có chút sốt sắng, trong lòng thấp thỏm, không biết Lệ nhị thiếu nhìn thấy cô, có thể nhớ tới chuyện tối ngày hôm qua hay không.
Lệ Quân Ngự ngồi ở đối diện cô, tầm mắt đảo qua thân hình thiếu nữ đột nhiên căng ra đến mức thẳng tắp, con ngươi đen trầm lạnh càng tối hơn vừa nãy.
"Tôi đã phái người đi mời, cũng sắp rồi." Chú quản gia liên tục lau mồ hôi, mỗi lần muốn tập hợp bốn vị thiếu gia ăn cơm với ông chủ, quả thực khó như lên trời.
Ngoại trừ Đại thiếu gia từ trước đến giờ nghiêm cẩn tự kiềm chế, ba thiếu gia khác, thực sự là gọi một người đã khó ba người còn khó hơn.
Lông mày của Lệ Diệu Dương cau lại, đáy mắt đen kịt đã mơ hồ có tức giận.
Nhưng tầm mắt đảo qua Nguyễn Manh Manh còn ngồi ở bàn ăn, sắp bộc phát tức giận, lại kiềm nén xuống.
ông thở dài ở trong lòng, chỉ có thể ngày khác lại tìm cơ hội thu thập mấy thằng nhóc thúi kia.
ông quay đầu, cười giải thích với Nguyễn Manh Manh: "Quân Đình, Quân Triệt, Quân Tỳ chính là ba con trai khác của chú. Ba người bọn chúng, lớn nhất mới hai mươi, ít nhất tám tuổi, đang ở thời kỳ phản ngịch, thích đối nghịch với chú."
Sau khi Lệ Diệu Dương giới thiệu, Nguyễn Manh Manh rốt cục biết rõ tình hình
của bốn vị thiếu gia Lệ gia.
Lệ Quân Ngự lớn nhất và chị cô đều là thiên tài.
Từ nhỏ đã nhảy lớp, tuổi còn trẻ đã làm tổng giám đốc chấp hành ở tập đoàn Lệ Thịnh.
Con thứ hai Lệ Quân Đình, năm nay hai mươi, hiện nay đang du học ở nước ngoài, bình thường phong cách có chút tùy ý bất kham.
Mộ Cảnh Hành bạn của Nguyễn Manh Manh, chính là quen biết Lệ nhị thiếu ở quán bar, bằng không lấy địa vị của Mộ gia, cũng không thể hẹn được Lệ nhị thiếu.
Con thứ ba Lệ Quân Triệt, năm nay vừa vặn mười sáu tuổi, mà con út Lệ Quân Tỳ, chỉ có tám tuổi.
"Quân Ngự, Quân Đình, Quân Triệt đều là đứa trẻ do bà xã đã chết của chú sinh ra. Chỉ có Tiểu Tỳ, là chú và mẹ con..."
Lệ Diệu Dương lo lắng trong lòng Nguyễn Manh Manh không dễ chịu, lúc nói chuyện vẫn đang quan sát biểu hiện biến hóa trên mặt cô.
"Mẹ con bởi vì mất đi các con, hậm hực tăng thêm, sau đó mang thai Tiểu Tỳ, bệnh tình mới dần dần chuyển biến tốt. Cô ấy đối với Tiểu Tỳ từ nhỏ đã cưng chiều, cho nên tính tình của đứa bé bây giờ, không phải quá tốt."
Tiểu Tỳ theo đạo lý mà nói, là em trai ruột của Nguyễn Manh Manh.
Nhưng nghĩ tới cậu nhóc có tính khí như bá vương nhỏ, Lệ Diệu Dương không khỏi cau mày.
Ở Lệ gia, ngoại trừ Lệ Quân Ngự, Gấu Con này ai cũng không sợ.
Nếu như hai chị em bọn họ gặp mặt, hoà hợp thì tốt rồi. Nhưng nếu như không tốt, gây ra chuyện gì không vui, còn không biết nên ăn nói sao với Tình Chi.
Lệ Diệu Dương đang muốn căn dặn con lớn nhất vài câu, bảo anh xem chăm sóc Tiểu Tỳ.
Một loạt tiếng bước chân, vừa vặn từ ngoài cửa nhà ăn truyền đến.
Sau đó ngay lập tức, hai bóng người, xuất hiện ở cửa nhà ăn.
Một thiếu niên đẹp gầy gò, nắm tay một Gấu Con đầy mặt viết chữ không cam lòng, đi vào.