Trong biệt thự thanh lãnh, Lãnh Tư Thần dựa nghiêng trên sô pha, một cánh tay để ngang trước mắt, một cánh tay khác cầm một chai rượu mạnh.
Tiếng chuông cửa thình lình vang lên, dồn dập đột ngột như vậy, giống hệt như ngày đó, làm anh trong phút chốc hoảng hốt, không biết là thật hay là ảo giác.
“Lãnh Tư Thần! Lãnh Tư Thần! Đã chết chưa? Không chết thì lên tiếng a!” Hạ Úc Huân ấn trong chốc lát, dứt khoát không ấn chuông cửa nữa, cánh cửa bị cô đập bang bang vang lên.
Trước sau vẫn thô lỗ như một.
“Lãnh Tư Thần, tôi cho anh thời gian ba phút, anh nếu không mở cửa tôi liền đi rồi!”
Vẫn bạo lực hung hãn trước sau như một.
Ba phút sau.
Lúc anh cho rằng cô đã rời đi, thanh âm Hạ Úc Huân lại vang lên, “Xem như anh đang bệnh, hành động chậm chạp, lại cho anh ba phút.”
Vẫn chơi xấu trước sau như một.
Lãnh Tư Thần không biết đêm nay Hạ Úc Huân gặp phải cái gì rồi.
Không biết cô nỗ lực phô trương thanh thế như vậy, chỉ là lừa mình dối người muốn lừa gạt chính mình không sợ hãi, một chút đều không sợ hãi……
Nhưng, cuối cùng vẫn chịu đựng không nổi.
“A Thần, mở cửa được không?” Thanh âm cô dần dần mất đi sức lực.
“A Thần, tôi muốn gặp anh, đừng không để ý tới tôi được không……” Đã là ngữ khí hoàn toàn cầu xin.
Người cô dán trên ván cửa, từng chút một trượt xuống dưới, nói: “A Thần, tôi sợ quá, cầu xin anh ra gặp mặt tôi, A Thần, đừng không để ý tới tôi……”
Đã sớm tuyệt vọng bất lực trên ghềnh đá cao, cô dùng chút sức lực cuối cùng còn sót lại bò về phía nơi gọi là hy vọng, kết quả lại phát hiện mọi thứ đều là hải thị thận lâu.
Bóng dáng thiếu niên mông lung đã sớm biến mất trong thời gian xa xôi……
Luôn là thói quen lúc bất lực dựa vào anh, cô biết, cho dù anh làm ra dáng vẻ chán ghét, lại không kiên nhẫn cũng sẽ đem cô kéo lên.
Cho dù anh mỗi lần đều nói không có lần sau……
Mà lúc này đây, đại khái là thật sự không có lần sau……
Anh sẽ không lại để ý tới chính mình……
Lúc đôi tay kia không còn nữa, cô mới chân chính cảm giác thanh âm thế giới sụp đổ.
Thiên —— băng —— địa—— liệt ——
Cô vẫn luôn cho rằng chính mình là kiên cường,
lại đến giờ phút này mới biết được, thì ra thiếu cái gốc chống đỡ kia, cô căn bản là cái gì đều không thể ứng đối.
Hạ Úc Huân, kỳ thật ngươi mới là yếu đuối nhất, vô dụng nhất.
Cô ngơ ngác mà ngồi dưới đất, lẩm bẩm tự nói, cũng mặc kệ trong phòng rốt cuộc có người hay không, anh có thể nghe được hay không.
“A Thần, thực xin lỗi, cho tới bây giờ tôi mới phát hiện, cho tới nay, đều là tôi đều tự cho mình là đúng, tự cho mình là đang bảo vệ anh. Kỳ thật tôi mới là người ích kỷ nhất, bởi vì tôi không rời khỏi anh, cho nên mới ích kỷ mà dùng hết mọi biện pháp đê tiện muốn đem anh giữ lại……”
“Tôi từ lúc sinh ra chính là một sai lầm…… Chỉ biết mang đến cho người khác tai nạn sai lầm…… Không có tôi, mẹ sẽ không phải chết, không có tôi, học trưởng sẽ không đau khổ như vậy, không có tôi, A Thần sẽ không khó xử như vậy…… Sẽ không bị tôi liên lụy như vậy……”
……
Một lát sau, tất cả âm thanh rốt cuộc đều biến mất, đêm lại khôi phục sự yên tĩnh.
Trong phòng, anh thế nhưng có chút chờ đợi cô nói lại những lời vừa nói một lần nữa, lại cho anh ba phút, có lẽ anh liền sẽ……
Anh không biết chính mình đang bực cái gì, tức giận cái gì.
Vô cùng lo lắng mà mấy chục cuộc điện thoại gọi đi muốn biết tin tức của cô, nhưng, lúc cô ở ngay ngoài cửa, anh lại không nghĩ thấy cô……
Có lẽ cô vứt bỏ tình nhân vẫn đang triền miên cố ý chạy tới tìm anh……
A, anh nên cảm thấy hài lòng sao?
Cô để ý đến mình như vậy, để ý đến một cuộc điện thoại như vậy, cô có thể nửa đêm từ trên giường đàn ông khác chạy đi tìm anh!