Lãnh Tư Thần hệt như điêu khắc ngồi ở trên sô pha vẫn không nhúc nhích, nội tâm lại binh hoang mã loạn, khói thuốc súng tràn ngập.
Không biết qua bao lâu, ngoài phòng tí tách tí tách những giọt mưa nhỏ.
Tiếng mưa đập vào cửa kính rõ ràng như vậy, hệt như băng lạnh rơi vào lòng anh.
Anh không biết chính mình sao lại như vậy, vừa gặp phải chuyện của cô liền khoanh tay không từ bỏ, căn bản là không có biện pháp đem lý trí cùng mưu lược bình thường dùng trên người cô, nếu nói cô là kiếp số của anh, vậy anh chỉ có thể là chạy trời không khỏi nắng.
Chờ lúc anh rốt cuộc không chịu khống chế mà đi mở cửa, ngoài phòng trời mưa thật lớn, mà cô đã không còn ở ngoài cửa.
Một cổ dự cảm không tốt nảy lên trong lòng, tim Lãnh Tư Thần đột nhiên liền kinh hoảng lên, lập tức vọt vào màn mưa.
Anh không biết chính mình rốt cuộc muốn như thế nào, muốn tìm cái gì, chỉ lang thang không mục tiêu mà chạy vội, tìm kiếm, giống như chỉ biết tìm kiếm và tìm kiếm……
Cô đi rồi, tựa như lần trước ở quốc lộ đem cô ném xuống, sau khi anh xoay người, cô đã không còn ở đó.
Nửa giờ sau, Lãnh Tư Thần không thu hoạch được gì mà một mình trở lại, liền mặc kệ toàn thân ướt đẫm mà ngồi trên sô pha, chưa xót đầy mặt, nói: “A, mình nhất định là điên rồi……”
Leng keng leng keng……
Đột ngột tiếng chuông cửa lại lần nữa vang lên.
Lãnh Tư Thần cả người tựa như bị ấn chốt mở, xoạt một tiếng đứng lên chạy tới kéo cửa ra.
“Úc huân có ở chỗ anh không?”
Khoảnh khắc nhìn thấy Âu Minh Hiên, Lãnh Tư Thần nếm trải được loại hy vọng tan vỡ, cảm giác từ vách núi cao rơi xuống vực sâu.
Âu Minh Hiên kinh ngạc mà nhìn Lãnh Tư Thần toàn thân ướt đẫm, thấy anh không nói lời nào, cũng cố không được cái khác, cường ngạnh đẩy anh ra xông vào.
“Hạ Úc Huân! Hạ Úc Huân cô ra đây!”
Anh tìm qua từng phòng một, nghĩ thầm cô liền trốn ở trong một góc nào đó không chịu gặp anh.
“Úc huân, cô đừng sợ, là tôi sai, tôi không bao giờ làm những chuyện đó nữa…” Thanh âm Âu Minh Hiên tràn đầy áy náy cùng hoảng loạn.
“Cô ấy không ở chỗ tôi.” Lãnh Tư Thần đứng phía sau anh, lạnh lùng nói.
“Sao có thể?
Cô ấy không ở nhà, khả năng duy nhất cũng chỉ có nơi này!” Âu Minh Hiên kịch liệt thở hổn hển, bực bội mà vò đầu.
Lãnh Tư Thần nghe vậy, lông mày từng chút từng chút cau chặt lại, nói: “Cô ấy không phải cùng cậu ở bên nhau?”
“Xảy ra chút ngoài ý muốn…… Cô, cô ấy có tới tìm anh hay không?” Ánh mắt Âu Minh Hiên né tránh.
“Có.”
“Có?! Vậy cô ấy đâu?” Âu Minh Hiên vội vàng hỏi.
“Đi rồi.”
“Đi rồi…… Đi rồi?! Anh không có gặp cô ấy sao? Anh sao lại có thể để cô ấy rời khỏi!”
Thái độ Âu Minh Hiên quá mức kích động, Lãnh Tư Thần rốt cuộc nhận thấy được không thích hợp, mặt như sương lạnh hỏi: “Phát sinh chuyện gì?”
“Tôi……” Âu Minh Hiên ậm ừ nửa ngày cũng không thể nói hoàn chỉnh, thật sự là chuyện mình làm quá khốn nạn.
“Tóm lại đều là tôi sai…… Tất cả đều là tôi sai……” Âu Minh Hiên thống khổ không thôi mà ôm lấy đầu mình, nói: “Tôi vừa rồi thiếu chút nữa cưỡng bách cô ấy……”
Âu Minh Hiên vừa dứt lời liền vững chắc mà ăn một quyền của Lãnh Tư Thần, chờ lúc phản ứng lại Lãnh Tư Thần đã xông ra ngoài.
Âu Minh Hiên bị đánh trật một bên mặt, ngơ ngác mà đứng ở nơi đó, đứt quãng mà cười nhẹ, “A, mình chính là đồ khốn nạn…… Lãnh Tư Thần không phải, mình mới là……”
Tưởng tượng đến cô ở loại tình huống này vẫn không có phản kháng, nghĩ đến cô một khắc cuối cùng vẫn là tín nhiệm mình như thế, mà hắn lại không chút lưu tình giẫm đạp lên sự tin tưởng của cô, anh liền hận không thể giết chính mình.
Chỉ là vì đánh bại một người, lại huỷ hoại người quan tọng nhất với anh.
Trận chiến nyà, liền tính thắng, anh cũng là thất bại thảm hại.