Nam Cung Lâm so với tưởng tượng của cậu còn quan tâm lo lắng hơn, lập tức đem cô đưa đến sơn trang Mộ Yên an dưỡng.
Nơi này là trang viên tư nhân của Nam Cung Lâm, mỗi năm cố định một ngày, Nam Cung Lâm mặc kệ có chuyện gì đều sẽ hoãn lại toàn bộ tới nơi này một chuyến, có thể thấy được nơi này đối với ông đặc biệt ý nghĩa.
Nhưng, ông lại để một người có thể xem như không liên quan tiến vào, hơn nữa còn cử người hầu tốt nhất, chuyên gia tâm lý tốt nhất.
Cậu vừa mới đối với Nam Cung Lâm thay đổi, cảm kích ông làm vì Hạ Úc Huân, mà hiện tại, cậu lại ở chỗ này thấy được hai người kia đứng ở trước mắt, có thể nghĩ trong lòng có bao nhiêu thất vọng, lại hận Nam Cung Lâm ruồng bỏ lời hứa bấy nhiêu.
Nam Cung Lâm bất đắc dĩ mà nhìn mắt con trai, tự biết đuối lý, cuối cùng vẫn thỏa hiệp mà nhẹ nhàng khuyên nhủ, nói: “Tiểu Mặc, gỡ chuông phải cần người buộc chuông.”
“Vậy ông muốn như thế nào? Để bọn họ lại tổn thương cô ấy lần nữa? Cô ấy đã như vậy, nếu nhìn thấy hai người kia…… Ông thành tâm muốn cho cô ấy chết có phải hay không?” Trong mắt Nam Cung Mặc cơ hồ phiếm ra nước mắt.
Cậu không biết chính mình vì cái gì đối với một người mới vừa ở chung mấy ngày lại quan tâm như vậy, vì cô kích động như vậy.
Nhưng, nhìn một cô gái đã từng hoạt bát vui tươi biến thành như bây giờ, cậu không thể nào không đau lòng.
Có vài người, cho dù ở chung cả đời cũng chỉ là người xa lạ, mà có vài người, cho dù chỉ ở chung một ngày, cũng có thể trở thành tri kỷ.
“Thực xin lỗi, tôi tới nơi này, không phải muốn nghe cha con các người khắc khẩu.” Lãnh Tư Thần cắt ngang hai người, trong giọng nói có chút không kiên nhẫn.
Âu Minh Hiên cũng nôn nóng nói, “Mặc kệ như thế nào, có thể hay không trước cho chúng tôi thấy người rồi lại nói?”
“Không có khả năng, mời các người rời đi, tôi sẽ không cho các người gặp cô ấy.” Nam Cung Mặc không chút do dự chắn trước cửa phòng.
“Nam Cung Mặc, úc huân rốt cuộc làm sao vậy? Xin cậu nói cho tôi biết!” Âu Minh Hiên bóp hai vai Nam Cung Mặc lắc lắc, anh sắp điên rồi. Vì cái gì đã
tới nơi này rồi vẫn không được thấy cô.
Nam Cung Mặc lạnh lùng trừng mắt nhìn anh, nói: “Anh mẹ nó chính là tên cầm thú!”
Từ trong miệng thiếu niên tuấn mỹ như vậy thốt ra lời nói thô lỗ như thế, thoạt nhìn thật sự có chút không hợp.
Âu Minh Hiên cười khổ, nói: “Đúng, tôi là cầm thú, rốt cuộc muốn tôi như thế nào cậu mới bằng lòng để tôi gặp cô ấy?”
Nam Cung Mặc trên dưới đánh giá liếc mắt một cái, môi mỏng phun ra mấy chữ, “Chờ anh tiến hóa thành người lại đến đi!”
Âu Minh Hiên thất bại mà một đầu đập phía sau cánh cửa, bất đắc dĩ nói, “Tiểu mặc……”
“Cút!” Nam Cung Mặc một tay bưng đồ ăn, một tay muốn đẩy anh ra, nhưng căn bản đẩy bất động.
Âu Minh Hiên đưa tay nhận lấy đồ ăn từ trong tay cậu, săn sóc nói, “Hai tay cùng đẩy sẽ dễ dàng hơn!”
Nam Cung Mặc phẫn nộ mà quát, “Cút cút cút!”
Sau khi quát xong, lập tức lộ ra vẻ hối hận, dường như sợ quấy nhiễu đến cái gì đó, nhỏ giọng nói, “Cầu xin các người rời đi, đừng lại bức cô ấy được không?
Các người rốt cuộc muốn như thế nào? Âu Minh Hiên, anh, lần trước chưa thỏa mãn, lần này anh lại còn muốn cưỡng hiếp cô ấy một lần nữa có phải hay không? Còn có anh, Lãnh Tư Thần, anh…… Anh so với cầm thú còn cầm thú hơn!
Cút cút cút! Tất cả đều cút cho tôi! Tôi sẽ không cho các người đi kích động cô ấy!”
Nam Cung Mặc cùng Âu Minh Hiên dây dưa trong chốc lát đột nhiên phát hiện không thấy Lãnh Tư Thần đâu, lập tức ngoảnh mặt về phía Nam Cung Lâm dùng ánh mắt dò hỏi, cảnh giác hỏi: “Lãnh Tư Thần đâu?”
Nam Cung Lâm vô tội mà nhún nhún vai, “Ba phút trước, hẳn là đã đi đến phía sau nhà, hiện tại hẳn là đã không sai biệt lắm nhảy vào cửa sổ.”
Nam Cung Mặc: “……”
Âu Minh Hiên: “……”