“Cửa sổ? Sao có thể? Chẳng lẽ cửa sổ kia là giấy?” Âu Minh Hiên kinh ngạc nói.
Nam Cung Lâm sờ sờ cằm, “Uhm, có vẻ đúng vậy……”
Phòng của trang viên niên đại đã lâu, tất cả đều là thiết kế phục cổ, cửa sổ kia còn không phải là giấy sao.
Giây tiếp theo, trong phòng truyền đến “Rầm” một tiếng, thực rõ ràng người nào đó đã đi vào.
Fuck fuck fuck! Cái tên âm hiểm này! Cư nhiên so với tên cáo già Âu Minh Hiên kia còn âm hiểm hơn!
Cậu thật sự là quá sơ suất, chỉ lo Âu Minh Hiên, lại đem thằng nhãi này quên mất.
Nam Cung Mặc rốt cuộc bất chấp, lập tức mở cửa vọt vào.
“Người đâu?”
Lãnh Tư Thần sớm đã tìm khắp gian phòng, lại phát hiện căn bản là một bóng người đều không có, sắc mặt tức khắc mây đen thành đoàn.
Nam Cung Mặc thấy thế lập tức nhẹ nhàng thở ra, ngay sau đó hừ lạnh một tiếng nói, “Tôi cũng chưa nói cô ấy ở chỗ này.”
Âu Minh Hiên nổi giận, tiến lên một phen nắm cổ áo Nam Cung Mặc, nói: “Tiểu tử cậu giở trò đùa giỡn người khác a?”
Nam Cung Mặc thong thả ung dung mà từng chút vặn bung ngón tay Âu Minh Hiên, gằn từng chữ một nói: “Anh đừng vu khống, tôi đùa giỡn người khác khi nào?”
Âm “Người khác” này nói đặc biệt nặng.
“Cậu……” Âu Minh Hiên phẫn nộ chỉ vào tay cậu bất đắc dĩ mà té xuống thật mạnh.
Lãnh Tư Thần nhíu mày nhìn về phía Nam Cung Lâm.
Nam Cung Lâm nhún nhún vai dựa vào cạnh cửa, một bộ tư thái đứng ngoài cuộc, tỏ vẻ thương mà không giúp gì được.
Ông nếu lúc này nói chuyện, đứa con trai này sợ là thật tức điên lên rồi. Huống chi, ông cũng muốn nhìn một chút Lãnh Tư Thần rốt cuộc có bao nhiêu hiểu biết Hạ Úc Huân.
Âu Minh Hiên toàn thân vô lực mà ngồi xổm xuống, hai tay ôm lấy đầu, vẫn không nhúc nhích, nói: “Úc huân, cô ở nơi nào, rốt cuộc ở nơi nào…… Tôi chịu không nổi, thật sự chịu không nổi…… Cô giết tôi cũng được…… Cầu xin cô ra đây……”
Bờ vai anh yếu ớt run rẩy, đầu rũ xuống, dáng vẻ hèn mọn thương tổn đến mức tột cùng.
Thần sắc Nam Cung Lâm cứng lại, một màn kia, đột nhiên chạm đến một góc ký ức của ông, nói: “Tiểu mặc, thôi, nói cho cậu ta đi……”
Nam Cung Mặc trừng
mắt nhìn Nam Cung Lâm một cái, hiển nhiên không đồng ý, cậu lần này là quyết tâm ăn đòn cân sắt, nhưng không nhìn dáng vẻ Âu Minh Hiên.
Mạng cô nằm trong tay cậu, cậu không cách nào không nhẫn tâm.
Bên kia, chỉ thấy Lãnh Tư Thần đang ở trong phòng không ngừng đi lại.
“Anh còn tìm cái gì? Đều nói cô ấy không ở nơi này, các người tất cả đều đi ra ngoài đi!” Trên mặt Nam Cung Mặc hiện lên một tia khẩn trương, bắt đầu tiến lên đuổi người.
Nhưng, mới vừa đến gần Lãnh Tư Thần, thế nhưng bị ánh mắt lạnh băng đến thấu xương của anh làm sợ tới mức không dám bước lên.
Nam Cung Mặc mới vừa rồi hoảng loạn cùng cố tình đè thấp thanh âm đã sớm lộ ra một ít dấu vết để lại, Hạ Úc Huân khẳng định ở chỗ này.
Trên trán Lãnh Tư Thần tất cả đều là mồ hôi, không biết là mồ hôi do bệnh, hay mồ hôi lạnh do nôn nóng, cả người nôn nao bất an giống như thú vật ở trong phòng đi qua đi lại.
Tiểu huân, cô ở chỗ này, tôi biết, cô nhất định ở chỗ này!
Lãnh Tư Thần nỗ lực để mình bình tĩnh lại, đầu tiên là lẳng lặng mà nhắm mắt, một lát sau chậm rãi mở ra, mắt sáng như đuốc mà dừng trên một tủ quần áo khắc hoa gỗ lim ở góc tường.
Tim Nam Cung Mặc vọt lên cổ họng, muốn tiến lên ngăn Lãnh Tư Thần lại, nhưng, đã không còn kịp rồi.
Lãnh Tư Thần sải bước mà đi qua, một phen kéo cửa tủ ra.
Thân thể cô gái nhỏ xinh cuộn tròn trong một góc tủ quần áo vốn đã rất nhỏ, lông mi thật dài xuôi theo ngủ yên, trên gương mặt có nước mắt còn chưa khô, trong lòng ngực gắt gao ôm một chiếc gối thêu hoa……