Âu Minh Hiên không có chút nào không kiên nhẫn, ngược lại còn ngẫu nhiên phụ họa vài câu, “Oa nga —— Lạc Lạc thật là lợi hại!” Mặc kệ bé ở trên người anh muốn làm gì thì làm.
Lúc Tần Mộng Oanh sắp xếp song ca bệnh đi ra, nhìn một màn trước mắt, cả kinh dùng tay che miệng lại.
“Các người……”
Lạc Lạc hướng Tần Mộng Oanh hoan hô phất phất tay, “Oa nga —— daddy đã bị sâu lông vây quanh!”
“Hi!” Âu Minh Hiên toàn thân sâu lông mặt tươi cười mà hướng Tần Mộng Oanh chào hỏi, “Con gái cô thật có bản lĩnh!”
Rải sâu lông, loại trò chơi này, thật sự là…… Quá có sáng ý.
Tần Mộng Oanh xì một tiếng cười đi ra, đi qua, ngồi xổm xuống bên cạnh anh, kiên nhẫn mà từng bước từng bước giúp anh phủi sâu lông trên người.
Lạc Lạc ở bên cạnh hoan hô: “Oa nga —— mẹ tới cứu daddy!”
“Anh sao lại để nó nghịch ngợm?” Tần Mộng Oanh giận dữ mà trừng anh một cái, con ngươi lại không trách cứ.
Âu Minh Hiên không thèm để ý mà sờ sờ đầu Lạc Lạc, nói: “Vậy có quan hệ gì? Con gái chính là để cưng chiều!”
Tay Tần Mộng Oanh dừng một chút, lại nói: “Lạc Lạc không có daddy, tôi cần phải càng muốn nghiêm khắc giáo dục nó hơn, chứ không phải cưng chiều nó, nếu không, về sau người ta sẽ nói nó không được giáo dục.”
Âu Minh Hiên không tán đồng nhăn mày, nói: “Đạo lý không phải nói như vậy, nguyên nhân chính là vì Lạc Lạc đã thiếu tình thương của cha, cô mới nên cưng chiều nó gấp đôi!”
Tần Mộng Oanh hung hăng mà phủi sâu lông xanh biếc trên cổ áo anh, nói: “yêu thương quá nhiều chỉ có thể làm nó sa vào, sa đọa, trở nên mềm yếu, tùy hứng.”
“Vậy thì sao? Chỉ cần ở trong phạm vi năng lực của tôi, Lạc Lạc nháo cả ngày cũng chẳng sao.” Âu Minh Hiên đương nhiên mà nói.
Lời không hợp ý, Tần Mộng Oanh hoàn toàn vô pháp tiếp thu lý luận của anh: “Anh nên rõ ràng, trong phạm vi năng lực của anh? Anh lại không phải ba Lạc Lạc! Cho nên, đừng nói loại lời nói này.”
Lạc Lạc nghe không hiểu bọn họ đang nói cái gì, chỉ tự mình chơi.
Vừa rồi chơi chưa đủ, bé bò bò bò, bò đến góc tường, xách lên rổ nhỏ,
bò đến bên cạnh Tần Mộng Oanh, đem tất cả sâu lông bên trong đều rải hết lên người Tần Mộng Oanh.
“Tần —— Lạc —— Lạc ——”
Tần Mộng Oanh khắp người đều là sâu lông, vẻ mặt phẫn nộ mà gào thét, vừa muốn đứng lên đi thu thập bé, thân mình lại lập tức bị Âu Minh Hiên ôm, nói:“Lạc Lạc chạy mau chạy mau, mẹ muốn đánh người! Daddy giúp con ngăn cản a!”
“Cám ơn daddy thân yêu!” Lạc Lạc bay qua hôn một cái, lật đật chạy vào phòng mình, phịch một tiếng đóng cửa phòng lại.
“Tần Lạc Lạc! Con lại đây cho mẹ!” Tần Mộng Oanh rống xong nổi giận đùng đùng mà chuyển hướng Âu Minh Hiên, nói: “Đều là do anh nuông chiều! Về sau anh đừng đến nữa!”
Tần Mộng Oanh buồn bực mà ở trong lòng anh giãy giụa, đột nhiên phát hiện tư thế này quá thân mật, không khỏi sắc mặt ửng đỏ.
Âu Minh Hiên ấp úng cười, đáp:“Con nít thôi mà, làm gì tức giận như vậy, cô hung dữ như vậy sẽ dọa đến Lạc Lạc. Tới tới tới, hiện tại daddy tới cứu mẹ!”
Âu Minh Hiên nói liền giúp cô nhặt hết sâu lông trên người xuống.
“Anh thật là…… Ấu trĩ!” Cô muốn tức giận, nhưng thấy anh như vậy, lại như thế nào cũng không tức giận nổi.
Một trận tiếng chuông di động đột nhiên vang lên, đánh vỡ bầu không khí ấm áp.
Thanh âm Nam Cung Mặc trực tiếp phát qua: “Chú, không tốt rồi, Hạ Úc Huân đã xảy ra chuyện! Bạch Thiên Ngưng bắt cóc cô ấy, hiện tại có thể đã bị vận chuyển xuất cảnh sang Indonesia, bọn họ nói muốn đem cô ấy đi bán……”
Âu Minh Hiên nghe Nam Cung Mặc nói, sắc mặt từ quang đãng chuyển thành nhiều mây, nhiều mây chuyển thành âm u, âm u chuyển thành mưa rào có sấm chớp……