(*):Bác sĩ khó tự chữa bệnh cho mình.
“Làm sao vậy?” Tần Mộng Oanh lo lắng hỏi.
“Úc Huân đã xảy ra chuyện!” Âu Minh Hiên nhặt áo khoác lên, vội vàng mở cửa đi ra ngoài.
Anh đi rồi, căn phòng trống rỗng trong phút chốc trở nên an tĩnh.
Tần Mộng Oanh nhìn sâu lông trên người, tự mình nhặt xuống một đám, than nhẹ một tiếng, “Hy vọng cô ấy đừng có việc……”
Cô gái kia, dù sao vẫn cảm thấy cô ấy và mình rất giống nhau.
Giống nhau đều yêu người không nên yêu.
Rõ ràng biết không có khả năng, lại vẫn nghĩa vô phản cố mà rơi vào.
Chỉ là, cô ấy so với mình dũng cảm hơn, cô ấy làm hết thảy mọi chuyện cô ấy muốn làm mà mình không dám làm.
Nhiệt tình như vậy, không màng tất cả mà đi yêu một người như vậy, cho dù mình đầy thương tích, cũng vẫn có thể mỉm cười sáng lạn nhất, giống như đóa hoa nở rộ sau mưa gió.
Cho dù chỉ đứng bên cạnh cô ấy, đều có thể bị sức sống cùng nhiệt tình của cô ấy cảm nhiễm.
Hâm mộ nhiệt tình xúc động của cô ấy, hâm mộ sự dám yêu dám hận của cô ấy, càng hâm mộ dũng khí của cô ấy.
Nhớ rõ hôm trước, các cô cùng nhau mang Lạc Lạc đi công viên chơi.
Lạc Lạc sợ nhất ngồi cầu trượt, lo lắng mình sẽ ngã xuống, cô nói Lạc Lạc rất nhiều lần, nói rất nhiều đạo lý, khuyên bảo bé, nhưng Lạc Lạc vẫn sợ hãi, chỉ dám ở một bên trốn tránh, nhìn bạn nhỏ khác chơi.
Mà Hạ Úc Huân lúc ấy lại trực tiếp đem Lạc Lạc ôm vào lòng, mang theo bé cùng nhau từ cầu trượt trượt xuống dưới. Sau khi chơi vài lần Lạc Lạc liền bắt đầu la hét muốn tự mình chơi.
Cùng Hạ Úc Huân ở chung liền sẽ phát hiện, cô là một người theo chủ nghĩa hành động, bất cứ sự việc gì đều không phải ngẫm lại hoặc nói nói mà thôi, không tự mình trải nghiệm, không đi đến cuối cùng tuyệt đối không buông tay.
Nếu, ngay từ đầu nói cô biết Lãnh Tư Thần thích Hạ Úc Huân, cô nhất định sẽ cho rằng Lãnh Tư Thần là dụng tâm kín đáo hoặc là có toan tính khác.
Nhưng, sau khi hiểu biết Hạ Úc Huân, cô liền cảm thấy, một cô gái như vậy, chính cô là phụ nữ đều nhịn không được mà yêu mến, huống chi là một người đàn ông.
Mà trái lại chính mình thì sao? Chỉ biết một mặt trốn tránh từ bỏ, thậm chí ngay cả sự tồn tại của Lạc Lạc cũng không dám nói cho người kia. Đơn
giản là sợ kết quả cuối cùng sẽ là thất vọng.
Cô là chuyên gia tâm lý, nhưng lại là y gải nan tự y, cô ngay cả vấn đề của bản thân đều giải quyết không được.
Cô dựa vào cái gì mà cảm thấy Âu Minh Hiên vô tâm tuyệt tình chứ?
Đoạn thời gian kết giao kia, cô căn bản không có bất cứ nỗ lực gì, ngay cả tình cảm cũng không tập trung tinh thần và trả giá, bản thân mình như vậy, lại dựa vào cái gì làm anh thích.
Dựa vào cái gì, Tần Mộng Oanh lần đầu tiên bắt đầu tự xét lại.
-
Nam Cung mặc đang hết đường xoay xở, Âu Minh Hiên rốt cuộc chạy tới.
“Nói rõ ràng, rốt cuộc sao lại thế này? Cậu sao lại biết Úc Huân bị bắt cóc?” Âu Minh Hiên thở hồng hộc hỏi.
Nam Cung Mặc do dự một chút không nói, cậu biết Nam Cung Lâm coi trọng Hạ Úc Huân, một khi tin tức để lộ, cho ông ta biết chuyện này, cho dù chưa thành, Lâm Na cũng tuyệt đối không đường xoay người.
“Chú đừng hỏi nhiều như vậy được không? Tôi lúc uống rượu ở quán bar vô tình nghe được!” Nam Cung Mặc tùy tiện có lệ một câu thúc giục nói, “Nhanh lên, chú có số Lãnh Tư Thần không? Tôi gọi di động cho Hạ Úc Huân, luôn là tắt máy, gọi số nhà cô ấy, ba ba cô ấy nói đối tượng xem mắt hẹn ra ngoài hẹn hò!”
“Vô nghĩa, bọn bắt cóc còn có thể để cô ấy khởi động máy hay sao? Cái gì đối tượng xem mắt, rõ ràng chính là Lãnh Tư Thần!” Âu Minh Hiên không có hỏi nhiều, hung hăng mà ấn số Lãnh Tư Thần.
Bệnh viện.
Lãnh Tư Thần mới vừa đem Bạch Thiên Ngưng đưa vào phòng cấp cứu liền nghe được tiếng chuông di động, vội vàng nhận: “Tiểu Huân, anh nói bao nhiêu lần không được tắt máy! Em bây giờ đang ở đâu?”
Nghe Lãnh Tư Thần nói, tim Âu Minh Hiên rơi xuống vực thẳm, cô ấy không ở bên cạnh Lãnh Tư Thần.