“Là tôi, Âu Minh Hiên.”
“Có việc?” Lãnh Tư Thần nhíu mày lại, thanh âm bỗng lạnh buốt.
“Không phải tôi có việc, là Úc Huân có việc, cô ấy đêm nay không phải cùng anh ở bên nhau sao? Vì cái gì các người không ở bên nhau?” Âu Minh Hiên chất vấn.
“Tôi hình như không cần thiết phải giải thích với cậu.”
Âu Minh Hiên cười lạnh một tiếng, đáp: “Tôi cũng không muốn biết, chỉ muốn thông báo cho anh một tiếng, Úc Huân bị bắt cóc. A, tôi nghĩ, anh hẳn là người cuối cùng biết tin này rồi!”
Lãnh Tư Thần: “……”
-
Không khí ẩm ướt đầy mốc khí trong khoang thuyền.
Một đống thùng đầy cá mòi chất thành đống.
Trong bụng mỗi một con cá mòi đều chứa lượng độc phẩm cực nhỏ, nhưng, nhiều con cá như vậy cộng lại, lại là một số lượng khổng lồ.
Phía sau những hàng thùng sắt, trong một góc khoang thuyền là một cô gái nhỏ xinh đang cuộn tròn.
Tay chân cô bị trói, nơi cổ chân thậm chí có một xích khóa vững chắc.
Một tiếng còi tàu kéo dài vang lên, tàu biển sắp cập bờ.
Hạ Úc Huân chậm rãi mở đôi mắt, bốn phía một mảnh tối tăm, trong không khí mùi tanh và mùi hôi nồng nặc lẫn lộn, bên tai nghe tiếng còi tàu, tiếng cánh quạt khuấy động nước biển, cùng tiếng gió biển vù vù rung động giao thoa hỗn độn.
Mọi tin tức đều nói cho cô biết, đây là một nơi xa lạ.
Mùi vị khó ngửi kia khiến cô nhịn không được muốn ho khan, nhưng lại chỉ có thể phát ra vài tiếng kêu rên.
Không chỉ có tứ chi bị trói, toàn thân hư nhuyễn vô lực, ngay cả miệng cũng bị người xấu dùng một khối vải ngăn chặn.
Hạ Úc Huân nỗ lực hoạt động thân mình, đem miệng tiến đến bên cạnh một dây thép, dùng dây thép quấn lấy vải trong miệng, dùng sức lôi kéo, làm mảnh vải rơi ra.
“Khụ khụ, có lầm hay không, ta ba tuổi cũng chưa từng gặp bọn buôn người, hai mươi ba tuổi lại gặp……”
Khiến người ta không nói được lời nào nhất không phải gặp bọn buôn người, mà là cư nhiên để bọn chúng bắt được.
Đều do cô gần đây chỉ bận rộn nói chuyện yêu đương, lúc mọi chuyện phát sinh một lòng nghĩ đến tin tức tốt mà Lãnh Tư Thần nói, hoàn toàn không nghĩ tới sẽ có người đột nhiên xuất hiện gây bất lợi với cô……
Thanh âm tấm ván gỗ ma sát chìm
xuống vang lên.
Boong tàu bị người mở ra, bên ngoài ánh mặt trời chói chang buổi sáng tiến vào, cô nhắm mắt, chờ sau khi đã thích ứng mới mở to mắt, sau đó liền thấy được mấy tên khốn tối hôm qua.
Tên đàn ông tên Cường ca đi ở phía trước, mặt sau dẫn theo tiểu đệ.
“Các người là ai? Vì cái gì muốn bắt cóc ta?” Hạ Úc Huân vừa đánh giá mấy người kia, vừa bất động thanh sắc hỏi.
Tay tên Hàm Trư sờ sợ gương mặt bóng loáng của Hạ Úc Huân, nói: “Chúng ta…… Là người làm ăn, bắt cóc ngươi, đương nhiên là mang đi bán!”
“Thế nào? Thu xếp xong chưa?” Cường ca nói xong quay đầu không kiên nhẫn hỏi thủ hạ.
Tên tiểu đệ bị Hạ Úc Huân vặn gãy cánh tay bó thạch cao, xách cánh tay, chạy chậm lại đây, đáp:“Xong rồi! Hiện tại đem cô ta đưa đi, vừa lúc có thể kịp buổi bán đấu giá tối nay! Bất quá, nghe nói đêm nay tới đều là người rất có địa vị, cô gái này e là không lên được bàn cược a!”
Hạ Úc Huân khóe miệng giật giật, ngươi lại đây, ta cam đoan không đánh chết ngươi, lão nương nơi nào lên không được bàn cược?
“Đánh rắm! Đem cô ta tắm rửa sạch sẽ thay quần áo cho ta! Tiêu tốn nhiều tiền mở ộng quan hệ như vậy còn bán không được, chẳng lẽ muốn lão tử lỗ vốn?”
Tên Cường ca vừa rống, lập tức có mấy tiểu đệ cụp mi rũ mắt chạy tới đem Hạ Úc Huân kéo ra ngoài.
Hạ Úc Huân trước đó trúng thuốc mê của bọn chúng, hiện tại hoàn toàn không còn sức lực, chỉ có thể làm ra vẻ nghe lời, không phản kháng tạm thời tùy ý bọn chúng đùa nghịch, chuẩn bị hành sự tùy theo hoàn cảnh.