“A? Có cô gái mạnh mẽ như vậy sao? Hẳn sẽ không phải lại là Lam Tu sắp xếp chứ?” Nam Cung Lâm vành mắt như muốn văng ra, mày cau lại, tựa hồ tràn đầy hứng thú.
“Lão đại, tôi đem đoạn ghi hình phát cho ngài xem!” Đao Sẹo vội vàng mà mở notebook, mở ra đoạn ghi hình vừa rồi gửi đến.
Ngay cả hắn cũng còn chưa kịp xem, vì thế vội vàng cũng tiến lên, muốn mở mang một chút cô gái kia rốt cuộc là thần thánh phương nào.
Sau một trận ồn ào, cả màn hình lớn chậm rãi di động, cuối cùng hình ảnh dừng lại ở màn hình thứ chín.
Sau khi tập trung nhìn vào, cả khuôn mặt Đao Sẹo đều đen.
Mặt Nam Cung Lâm càng không cần phải nói, trực tiếp nổi lên bão cấp mười hai.
Sau khi xem xong hơn mười phút ghi hình ngắn ngủn, Nam Cung Lâm “Bang” một tiếng đem toàn bộ máy tính ném đi.
“Ngươi nói thật cho ta nghe một chút, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
Đao Sẹo sợ tới mức chân đều mềm, đáp: “Lão đại! Tôi không biết! Tôi không biết a! Tôi cũng là vừa mới biết được người này cư nhiên…… Cư nhiên là Hạ tiểu thư! Video này gửi qua tôi vẫn chưa kịp xem đâu……”
Nam Cung Lâm phẫn nộ, quát: “Còn ở đây nói lời vô nghĩa! Còn không mau đi tìm người cho ta! Cô ấy chỉ cần thiếu một sợi tóc, ngươi liền tự đào hố mà chon mình đi!”
Một màn cuối cùng là cảnh tượng Hạ Úc Huân đẩy cửa chạy đi, nha đầu kia sợ là đã chạy thoát.
“Mặc kệ là chạy đi hay là bị bắt trở về, ta muốn lập tức nhìn thấy cô ấy! Cút!” Sắc mặt Nam Cung Lâm vô cùng khó coi, một chân đá Đao Sẹo ra ngoài.
Đi đến một nửa, Nam Cung Lâm lại hô một tiếng, “Từ từ, quay lại!”
Đao Sẹo vội vàng lại lăn trở về, cụp mi rũ mắt, “Dạ dạ, lão đại, ngài còn có cái gì phân phó?”
“Lập tức chuẩn bị phi cơ đi Indonesia!”
“Vâng vâng……”
Lão đại cư nhiên muốn đích thân đuổi theo sao?
Chưa từng nhìn thấy Nam Cung Lâm phẫn nộ đến như vậy, Đao Sẹo hồn phi phách tán mà chạy ra ngoài, lập tức liên hệ người bên kia.
Ai, hắn đây là chiêu ai chọc ai? Rõ ràng mọi chuyện đều không liên quan tới hắn a!
Quả thực là nằm
cũng trúng đạn, oan chết hắn……
Thư phòng, Nam Cung Lâm một lòng đến bây giờ vẫn chưa khôi phục vẻ bình tĩnh.
Nha đầu kia và mẹ cô có quá nhiều điểm tương tự, ngay cả tính tình can trường kia cũng trò giỏi hơn thầy.
Khoảnh khắc Hạ Úc Huân cắn đứt lỗ tai người da đen kia, ngẩng đầu, kính sát tròng rơi xuống, trong mắt ánh sáng tím chớp động, tim Nam Cung Lâm đều sắp sửa ngừng đập.
Đôi mắt cô…… Cư nhiên giống mình y như đúc.
Tiểu Mặc chỉ có một con mắt là màu tím, mà cô cả hai mắt đều là màu tím.
Vì cái gì cô vẫn luôn mang kính sát tròng, vì cái gì không muốn người khác biết màu mắt cô?
Nam Cung Lâm thậm chí nghĩ lại, vì cái gì lúc trước ở bệnh viện, lần đầu tiên cô nhìn thấy hai mắt mình lại kinh hoảng cùng chán ghét như vậy?
Mấy năm nay, cô rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Mọi thứ về cô, ông đều muốn biết!
Ông muốn đền bù cô, muốn bảo hộ cô, nhưng Hạ Mạt Lâm lại nói, cô không muốn nhận ông, thậm chí ngay cả việc ông là ai đều không muốn biết.
Cũng đúng, ông vứt bỏ mẹ con cô nhiều năm như vậy, thậm chí mẹ cô trước khi chết cũng chưa thể đi liếc nhìn bà một cái, dựa theo tính tình cô, sao có thể nhận ông đây?
Ông thậm chí bắt đầu cảm thấy may mắn vì cô còn chưa biết mình là cha ruột cô, ít nhất như vậy, ông còn có thể dùng thân phận một người bạn quan tâm cô.
Nếu cô biết thân phận của mình, ông có thể tưởng tượng được, đến lúc đó cô tuyệt đối cho dù gặp cũng không muốn gặp ông.
Lúc này đây, mặc kệ là ai thương tổn cô, ông tuyệt đối sẽ bắt hắn phải trả giá vô cùng nặng nề.