Trước khi Hạ Úc Huân đào tẩu đoạt được áo sơ mi của một người đàn ông che thân thể mình.
Cô vẫn luôn hướng phố nhỏ hẻm nhỏ chạy, đẩy đồ vật bên đường ngăn trở người đuổi theo phía sau, đường phố một đường bừa bãi, rốt cuộc tạm thời bỏ mặc những người đó ở lại phía sau.
Hạ Úc Huân dồn dập mà thở hổn hển, hai chân nhũn ra, dán vào vách tường gian nan mà đi từng bước về phía trước.
Nơi này cô hoàn toàn xa lạ, cô không biết nên đi đâu, chỉ biết là phải chạy về phía trước, chạy về trước, chỉ cần hơi ngừng lại một chút, cô liền sẽ vạn kiếp bất phục.
Cho nên, cho dù là đã sức cùng lực kiệt, cô vẫn không chịu ngừng lại.
Cánh tay bởi vì vẫn luôn xoa vào vách tường đã bị ma xát đến xuất huyết, hỗn hợp dơ bẩn máu cùng tro bụi nhuộm đỏ áo sơmi trắng, cả người vô cùng chật vật, lại vô cùng bắt mắt.
Đi được hai mươi phút, lại cảm giác đã qua vài thế kỷ.
Cuối cùng, cô rốt cuộc đi tới ngõ cụt, tuyệt vọng mà nhìn đống đồ vật lộn xộn chất đầy tường vây.
Nếu là ngày thường, cô có lẽ có thể nhảy qua, nhưng hiện tại, đây là chuyện căn bản không có khả năng hoàn thành.
Chẳng lẽ lại muốn quay trở lại sao?
“Cô ấy ở đó!”
Mấy người đàn ông phát hiện ra cô, lập tức đuổi theo lại đây.
Hạ Úc Huân mơ mơ màng màng mà đoán ra những người này tựa hồ không phải nhóm người ở quán ăn đêm kia.
Sẽ là ai a?
Mặc kệ bọn họ là ai, dù sao cũng không phải người tốt!
Hạ Úc Huân tuyệt vọng hết sức, nhóm người của quán ăn đêm kia cũng tìm lại đây.
“Các ngươi là ai?” Người của quán ăn đêm hỏi.
“Chúng tôi chỉ là tới tìm thứ đã thuộc về chúng tôi. Vừa rồi ông chủ chúng tôi đã mua vị tiểu thư này, hiện tại cô ấy không có bất cứ quan hệ gì với Wall!” Ngữ khí đối phương vô cùng ngạo mạn.
Người quán ăn đêm lập tức nói, “Ông chủ chúng tôi nói, cô gái này không bán!”
Sau đó người bên kia không biết nói cái gì, các loại ngôn ngữ quốc tế đều có, hình như là mắng chửi người.
Tiếp theo hai bên liền đánh nhau, đánh đến khí thế ngất trời, ngay lúc Hạ Úc Huân dán tường lén đào tẩu cũng không biết.
Chờ lúc Lãnh Tư Thần đuổi tới chỉ nhìn thấy hai bên người ngựa đánh nhau túi bụi, hoàn toàn không thấy bóng dáng Hạ Úc Huân.
Tìm không thấy cô, anh lại lạc mất cô, một khắc kia, trời đất quay cuồng,
anh dường như nghe được thanh âm toàn bộ thế giới ở bên tai sụp đổ.
Anh đau khổ mà ôm lấy đầu, vô lực ngồi xổm người xuống.
Lãnh Tư Thần gắt gao mà cầm di động, con ngươi thay đổi bất ngờ, rốt cuộc, anh ra quyết định.
Lãnh Tư Thần gọi một cú điện thoại, mặt không cảm xúc mà hướng đầu bên kia điện thoại ra lệnh: “Lương Khiêm, thuyên chuyển toàn bộ nhân viên “Dạ Lang” bên Indonesia, trong vòng mười phút, cần phải tìm được cô ấy trước tất cả, không tiếc bất cứ giá nào.”
“Cái gì?! Lão đại, anh…… Anh chắc chắn?” Lương Khiêm phía bên kia di động đã nghẹn họng nhìn trân trối, hoàn toàn khó có thể miêu tả được sự kinh ngạc trong lòng.
“Lập tức căn cứ theo lời ta nói mà làm!” Lãnh Tư Thần không chút do dự nói.
“Nhưng…… Nhưng như vậy thân phận ngài rất có thể sẽ bại lộ, lão đại, ngài có muốn suy xét lại một chút hay không? Có lẽ vẫn không tới mứuc phải điều động “Dạ Lang”……”
“Cậu là đang nghi ngờ quyết định của tôi sao?”
Ngữ khí Lãnh Tư Thần giờ phút này đặc biệt nguy hiểm, Lương Khiêm theo kinh nghiệm nhiều năm bên cạnh anh phán đoán lúc này tốt nhất không nên đối nghịch với anh, vì thế đành phải lập tức im, nói: “Tôi đã biết.”
-
Sau mười phút hiệu suất cao điều tra ra, di động của Lãnh Tư Thần vang lên.
“Lão đại, tìm được rồi!”
Lúc Lãnh Tư Thần đuổi tới một hẻm nhỏ, trên mặt đất tràn đầy tiếng kêu rên của đàn ông, cuối hẻm nhỏ, một thân ảnh nho nhỏ run bần bật mà cuộn tròn lại.
Khoảnh khắc nhìn thấy hình bóng quen thuộc kia, tim Lãnh Tư Thần bỗng nhiên yên ổn xuống, cảm thấy mọi nỗ lực đều đáng giá.
“Lão đại, tôi đem xe lái đến đây chờ anh.”
Lương Khiêm đầu tiên là phái người đem toàn bộ người bị bắt mang đi, sau đó mang theo thủ hạ được huấn luyện cao nhất lui ra, để bọn họ một chỗ.