Sau khi vất vả chạy trở về, phòng khách phòng ngủ thế nhưng đều không thấy bóng dáng cô, sau khi tìm khắp nơi một lần phát hiện hành lý của cô không thấy, ngay cả pudding cũng không còn……
Tim Lãnh Tư Thần lạnh một mảnh, toàn thân vô lực mà ngồi vào sô pha, nói: “A, Hạ Úc Huân…… Em chung quy vẫn đi rồi……”
Cười khổ một tiếng, cầm tách trà trên bàn, chậm rãi lắc lắc, giây tiếp theo, ném mạnh vào vách tường trước mắt.
“Leng keng ——”
Ban đêm an tĩnh vang lên một trận tiếng vỡ vụn chói tai.
Nơi này hiệu quả cách âm không thể so với biệt thự xa hoa của anh, rất nhanh cách vách liền truyền đến thanh âm một cặp vợ chồng hùng hùng hổ hổ.
Lãnh Tư Thần không lập tức đi tìm người, chỉ nằm ở trên sô pha, nhắm hai mắt, một bộ tư thái cam chịu.
Cho dù tìm được thì sao? Nếu tim cô không ở đây, cô vẫn sẽ đi.
Nhưng, một người cô nếu lại xảy ra chuyện gì làm sao bây giờ.
Tuy rằng anh đã chấp nhận đính hôn, nhưng là dựa theo cá tính Bạch Thiên Ngưng, vẫn không thể hoàn toàn cam đoan sự an toàn của cô.
Vốn dĩ muốn Lương Khiêm phái người đi theo bảo hộ, thậm chí muốn gắn một vài thiết bị theo dõi trên người cô.
Nhưng, nha đầu kia thích tự do, không thích bị trói buộc như vậy, lỡ như bị cô biết phỏng chừng lại muốn ầm ĩ cả ngày.
Hiện tại quan hệ giữa bọn họ đã căng thẳng như vậy, anh không muốn lại tăng thêm mâu thuẫn.
Lãnh Tư Thần ngồi bật dậy, đang muốn đứng dậy đi tìm cô, lại đột nhiên nghe được cầu thang có tiếng người đi lên.
Thân thể anh lập tức cứng đờ, nín thở chăm chú nhìn.
Tiếp theo, thanh âm chìa khóa cửa xoay tròn tất tất tác tác vang lên.
Trong lòng anh căng thẳng, hô hấp đình trệ, chẳng lẽ……
Hạ Úc Huân một tay ôm pudding, một tay mở cửa.
Cô đóng cửa phòng lại, buông pudding, đang sờ soạng chốt mở cạnh tường, thế nhưng sờ phải một vật thể ấm áp.
Hạ Úc Huân trong lòng lộp bộp một cái, cái…… Thứ gì? Ma sao……?
Ngay lúc Hạ Úc Huân khẩn trương đến trái tim đều sắp nhảy ra, vật thể kia cư nhiên lập tức bắt được tay cô, sau đó mạnh mẽ mà lôi kéo……
Cô đầu óc choáng
váng mà đâm vào trong một đoàn lửa nóng, vừa muốn lên tiếng, hai mảnh mềm mại bá đạo mà lấp kín tiếng cô.
“Ưm……” Ăn trộm? Sắc lang? Trộm sắc? Hạ Úc Huân một ngụm cắn xuống, người nọ không chút buông ra, trong phút chốc, mùi máu tươi tràn ngập khuông miệng.
Cảm giác rất quen thuộc…… Lãnh Tư Thần?
Hạ Úc Huân dừng phản kháng, đầu gối vừa muốn nhấc lên cũng thả xuống dưới.
Thừa dịp anh hôn hướng khác, cô cuối cùng có thể nói chuyện, thở hồng hộc nói, “Lãnh Tư Thần, anh trở về khi nào? Sao lại không bật đèn? Muốn hù chết người à!”
Lãnh tư Thần không nói lời nào, giống như nổi điên đem cô đè trên vách tường.
“Này…… Anh làm gì! A……” Hạ Úc Huân ý thức được nguy hiểm, ý đồ chạy thoát, đôi tay lại bị anh bóp chặt để lên đỉnh đầu.
Không hề chuẩn bị, Hạ Úc Huân đau đến nước mắt đều sắp chảy ra, đứt quãng mà nức nở, nói: “Lãnh Tư Thần, anh…… Khốn nạn! Phạm quy!”
Cô biết đau, anh làm sao không đau.
Đau đến trái tim đều sắp không cách nào hô hấp!
Cô sao có thể hiểu được chính mình một khắc trước tuyệt vọng!
Lãnh Tư Thần không nói một lời mà mút nước mắt cô, ở bên tai cô nói nhỏ: “Hạ Úc Huân, em mới là khốn nạn!”
“Chết tiệt! Anh còn học được vừa ăn cướp vừa la làng! Lãnh Tư Thần mặt anh đâu? Mặt đâu?” Hạ Úc Huân tức giận mắng.
“Ở chỗ này.” Lãnh Tư Thần cầm tay cô, đặt lên mặt mình.
Hạ Úc Huân hít sâu một ngụm, nói: “Lão nương cào chết anh cái đồ không biết xấu hổ!”
……
Thẳng đến khi giày vò đủ rồi, anh rốt cuộc mới bỏ qua cho cô, ngữ khí không vui hỏi: “Em đi đâu?”