“Tôi là đang ở tạm, cũng không phải tội phạm của anh, anh dựa vào cái gì giam cầm tự do của tôi, dựa vào cái gì quản tôi đi đâu?” Hạ Úc Huân tức giận mà trừng anh, lăn đến bên cạnh giường lớn, cách anh rất xa, rưng rưng lên án, nói: “Cầm thú! Tôi ngày mai liền dọn ra ngoài!”
“Hành lý em đâu?”
“Để trong ngăn tủ! Như thế nào? Bất quá anh yên tâm, ngày mai sẽ không chiếm chỗ ngồi của anh!”
“Anh tưởng là em đã đi rồi.” Lãnh Tư Thần dịch đến sau lưng cô, ngữ khí có chút yếu ớt.
Lúc này bình tĩnh lại mới nghĩ, cô có thể đi đến nhà Tần Mộng Oanh.
Vừa gặp phải chuyện liên quan đến cô, anh rất dễ mất đi lý trí.
Anh đến gần cô, vừa định muốn ôm cô, lập tức bị cô hung hăng mà đẩy tay ra, nói: “Kẻ lừa đảo, tiểu nhân! Không tuân thủ hứa hẹn! Không cho chạm vào tôi!”
Lãnh Tư Thần tự biết đuối lý, than nhẹ một tiếng, đắp chăn cho cô, nói: “Thực xin lỗi, là anh không tốt, đừng đi, anh ngủ phòng bên cạnh là được rồi.”
Lãnh Tư Thần đi ra ngoài, đóng cửa phòng lại.
Ngữ khí ăn nói khép nép của Lãnh Tư Thần làm cô cảm thấy trong lòng ê ẩm.
Anh sở dĩ kích động như vậy, là bởi vì phát hiện mình không ở đây, cho rằng mình lại bỏ đi sao?
Cho dù…… Cho dù anh lo lắng để ý đến mình, cũng không cần dùng phương thức biểu đạt như vậy chứ!
Thật sự rất đau, đều sẽ không ôn nhu một chút…
Hạ Úc Huân chống thân thể yếu ớt, lặng lẽ đem cửa phòng mở ra một khe nhỏ.
Phòng khách đèn tối tăm, Lãnh Tư Thần ngồi trên sô pha, mơ hồ có thể nhìn thấy tàn thuốc màu đỏ cô đơn chớp động.
Cô đột nhiên nhớ tới phân tích của Tần Mộng Oanh về Lãnh Tư Thần.
Đàn ông như vậy, sẽ không yêu, cũng sẽ không biểu đạt tình yêu, muốn giữ đồ vật thật chặt, vì thế, luôn trong lúc lơ đãng thương tổn bản thân và người mình yêu.
-
Buổi sáng ngày hôm sau.
Lúc Hạ Úc Huân tỉnh lại, Lãnh Tư Thần đã đi rồi.
Trên bàn cơm bày ra bữa sáng thịnh soạn.
Anh hẳn là đã đi tiệc đính hôn.
Không nói một tiếng mà đi, ngay cả chào hỏi cũng đều không làm.
Bất quá, cũng may là như thế này, nếu không đến lúc đó cô phải làm sao? Giúp anh thay quần áo đeo caravat, tiễn anh ra cửa, nói đi sớm về sớm? Chỉ nghĩ như vậy
thôi, chính cô đều bị ghê tởm rồi.
Hạ Úc Huân nhìn tờ giấy trên bàn ăn: Ăn cơm thật ngon, chờ anh trở lại.
Ngữ khí này, thật giống như anh chồng chỉ là đi làm việc, buổi tối liền sẽ tan ca về nhà.
Hạ Úc Huân nhìn bữa sáng trên bàn, một chút muốn ăn đều không có, buồn bã ỉu xìu mà để chân trần trở về phòng ngủ.
Vẫn là ngủ đi! Ngủ một giấc tỉnh lại, mọi chuyện sẽ kết thúc.
Cô cắm đầu vào trong giường lớn mềm mại, tiếp tục mơ màng đi vào giấc ngủ.
Đinh linh linh —— đinh linh linh ——
Một trận tiếng chuông cửa dồn dập vang lên, Hạ Úc Huân bực bội mà đem đầu vùi vào gối đầu.
Tiếng chuông cửa không thuận theo không buông tha mà tiếp tục vang, Hạ Úc Huân thật sự bị phiền đến không còn cách nào khác, rơi vào đường cùng đành phải đứng dậy đi mở cửa.
“Ai vậy?”
Cô mặc áo ngủ hoạt hình, đeo mắt đen gấu trúc, xoa đầu ổ gà, cứ như vậy xiêu xiêu vẹo vẹo, không chút hình tượng mà dựa vào cạnh cửa.
“Hạ Úc Huân, em sao lại thành như vậy?” Âu Minh Hiên khinh bỉ nhìn cô một cái, nghiêng người chen vào trong phòng.
Sau Âu Minh Hiên còn Nam Cung Mặc đi theo, cũng cùng nhau tiến vào, nhìn mắt gấu trúc của cô, sâu kín mà chế nhạo nói: “Chậc chậc, không phải là túng dục quá độ chứ!”
“Bang ——”
“Bang ——”
Nam Cung Mặc vừa mới dứt lời liền bị Âu Minh Hiên cùng Hạ Úc Huân đồng thời đập một cái vào đầu.
Nam Cung Mặc ngao ngao che đầu kêu lên: “Các người ngược đãi nam vị thành niên!”
Hạ Úc Huân nằm phịch trên sô pha, dáng ve rnhư muốn ngủ dài không tỉnh, nói: “Mới sáng sớm, các người tìm tôi làm gì?”
Nam Cung Mặc thò lại gần, cười hì hì mở miệng nói: “Chúng tôi muốn đi tham gia tiệc đính hôn của Lãnh Tư Thần! Chị có đi hay không a?”