Âu Minh Hiên rất hài lòng mà búng tay một cái, nói: “Muốn chính là hiệu quả này!”
Nam Cung Mặc cũng vuốt cằm gật đầu phụ họa, “Không tồi không tồi! Lại cố gắng hơn nữa, tốt nhất đem tất cả nổi bật của người phụ nữ kia đoạt hết về!”
Hạ Úc Huân mặt đều đen, nói: “Làm ơn đi hai vị thiếu gia, các người đến gây sự sao?”
Hai người cùng kêu lên nói, “Đương nhiên rồi, em mới biết sao!”
Hạ Úc Huân: “……”
“Em đi đây!”
Hạ Úc Huân nói xong liền muốn chuồn mất, bị hai người hợp lực xách cổ áo túm trở về.
“Chạy đi đâu? Bọn anh chính là đên lấy lại công bằng cho anh!”
“Nói dóc, các người rõ ràng chính là nhàn rỗi nhàm chán tới nháo sự!”
“Đó là thuận tiện……”
“Đòi công đạo cho em mới là thuận tiện đi!”
……
Nam Cung Lâm lắc đầu, buồn cười mà nhìn ba người trẻ tuổi này chơi đùa.
“Úc huân, bên kia có mấy lão bằng hữu, ta qua một chút, các người chơi vui vẻ!” Nam Cung Lâm thân mật mà vỗ vỗ vai Hạ Úc Huân, sau đó cùng Lâm Na rời đi.
“Uhm, được!”
“Các người…… Một người hai người! Buông tay buông tay ra! Em không đi còn không được sao? Nhưng, các người khiêm tốn chút được không?” Hạ Úc Huân ảo não nói.
Âu Minh Hiên nhướng mày: “Hiện tại mới muốn khiêm tốn?”
Nam Cung Mặc nói tiếp: “Đã quá muộn!”
“Trời ơi! Hôm nay tôi tới nơi này đúng là sai lầm!”
Hạ Úc Huân cảm giác chính mình tựa như một con côn trùng bị đèn pha chiếu sáng cường độ cao, bức thiết muốn tìm một cái động chui vào.
“Chị không tới mới là sai lầm! Bày ra chút khí thế đi! Ưỡn ngực, ngẩng đầu, hóp bụng! Mỉm cười! Tự tin chút!” Nam Cung Mặc như huấn luyện viên đang huấn luyện.
Hạ Úc Huân lẩm bẩm: “Chị không muốn cho A Thần thêm phiền toái!”
Âu Minh Hiên vừa nghe lời này liền tức giận, nói: “Anh ta đều cùng người khác đính hôn, em còn ở đây lo lắng sẽ cho anh ta thêm phiền toái? Hạ Úc Huân, khi nào trở nên hiền lành nữ tính như vậy, đừng ghê tởm anh được không?”
“Ách, kỳ thật, em cũng bị chính bản thân mình ghê tởm rồi!” Hạ Úc Huân cười gượng gãi gãi đầu.
Âu Minh Hiên đang muốn nói gì đó, tầm mắt đột nhiên gắt gao mà dừng trên người một bóng hình xinh đẹp trong góc.
Hạ Úc Huân tò mò mà theo tầm mắt
anh nhìn qua, không khỏi trừng lớn hai mắt, che miệng lại, “Trời ạ! Chị Mộng Oanh…… Cùng một lão tổng đầu trọc bụng bia?”
Một màn quỷ dị cỡ nào!
Âu Minh Hiên mặt đều tái đi, Hạ Úc Huân một cái tát hướng sau lưng anh đập qua, nói: “Học trưởng, anh choáng váng? Còn chờ cái gì nữa? Lên đi! Chậm một chút nữa, chị Mộng Oanh liền bị chà đạp!”
“Chú ý từ ngữ em dùng!” Âu Minh Hiên nguyền rủa một tiếng vọt qua.
Hạ Úc Huân ở phía sau hưng phấn mà trợ uy: “Học trưởng GO! GO! Cố lên! Dốc toàn lực anh có đánh đến bọn họ trời nam đất bắc, kiếp này vô vọng!”
Ha ha, thì ra cảm giác khuyến khích người xem náo nhiệt thật sự rất sảng khoái!
Âu Minh Hiên ảo não mà xoa xoa ấn đường, anh vì cái gì phải kích động mà tiến lên như vậy? Đó là chuyện của cô, có liên quan gì đến anh chứ?
Nhưng, chờ lúc anh phản ứng lại, khôi phục lý trí, đã bị Hạ Úc Huân xúi giục đi đến trước mặt người ta.
Âu Minh Hiên đơn giản hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, trực tiếp ham muốn chiếm hữu mười phần mà ôm lấy bả vai Tần Mộng Oanh, nói: “Mộng oanh, trùng hợp như vậy.”
Nhìn vẻ mặt kinh ngạc vạn phần của Tần Mộng Oanh, Âu Minh Hiên lộ ra ý cười đạt được.
Hạ Úc Huân cùng Nam Cung Mặc tìm nơi ngồi xuống xem tình thế phát triển.
Chưa đầy ba phút, Âu Minh Hiên đã dắt mỹ nhân đại thắng mà về.
“Chị Mộng Oanh, học trưởng đẹp trai chứ! Anh hùng cứu mỹ nhân!” Hạ Úc Huân vẻ mặt hưng phấn, theo sau nhíu mày nói: “Đúng rồi, vị tổng tài béo mập vừa rồi là ai? Cư nhiên còn lôi lôi kéo kéo chị!”
Âu Minh Hiên khoanh tay trước ngực, chờ cô giải thích.