Anh hoài nghi Tiểu Bạch rồi!!!
Tim Hạ Úc Huân bỗng chốc như bị một đôi bàn tay vô hình nắm chặt, ngay cả hô hấp đều có chút khó khăn, dùng hết sức mới miễn cưỡng ổn định, bộc lộ vẻ mẫn cảm và bài xích của một người mẹ đơn thân rất bình thường mẫn cảm cùng bài xích, không vui mà nói: “Đây là chuyện riêng tư của tôi, không liên quan đến Lãnh tổng.”
“Không liên quan đến tôi?” Lãnh Tư Thần gằn từng chữ một mà lặp lại lời cô.
Hạ Úc Huân cơ hồ có thể nghe được thanh âm nghiến răng nghiến lợi của người nào đó, một cái chớp mắt kia cảm thấy sự tự tin anh không hoài nghi mình không khỏi lại dao động.
Uất Trì Phi cùng Lương Khiêm hệt như hai bóng đèn siêu cấp đứng ở nơi đó, đi cũng không được, không đi cũng không được, cảm giác xấu hổ nói không nên lời.
Hiện tại rốt cuộc là như thế nào? Nhìn phản ứng của Lãnh Tư Thần ngay từ đầu, tựa hồ nhận định người này chính là Hạ Úc Huân, nhưng sau đó lại nhìn ra anh rõ ràng bình tĩnh lại.
Nhưng anh bây giờ đột nhiên lại quan tâm đứa nhỏ này là như thế nào?
Bất quá cũng khó trách anh sẽ hỗn loạn, một cô gái gần giống cũng không có gì, trọng điểm là diện mạo cậu bé kia không giả được! Nếu muốn tìm một nhóc con giống hệt Lãnh Tư Thần như vậy cũng không phải là một việc đơn giản.
Nếu là âm mưu, vậy tinh lực của người đứng sau tiêu phí quả thực khó có thể tưởng tượng nổi.
Hai người đang miên man suy nghĩ các loại âm mưu, chỉ thấy Lãnh Tư Thần lên mặt nạt người mà đến gần cô gái kia vài bước.
“Con cô huỷ hoại hôn lễ của tôi, làm hại tôi bị tai nạn xe cộ bán thân bất toại, như vậy cũng coi như không quan hệ sao? Chẳng lẽ không để ba đứa bé ra mặt giải quyết một chút?”
Thực hiển nhiên Lãnh Tư Thần cũng không phải kẻ dễ bắt nạt, lý do này vô cùng danh chính ngôn thuận.
Bạn nhỏ Hạ Tiểu Bạch vừa nghe lời này mày nhíu chặt, lập tức từ sau lưng Hạ Úc Huân đứng ra, lòng đầy căm phẫn nói: “Chuyện này không liên quan đến bất cứ ai, là tôi làm, tôi một mình gánh vác.”
Hạ Úc Huân khẩn trương mà kéo Tiểu Bạch về, cả giận nói: “Con mới năm tuổi, con muốn gánh vác thế nào? Con sai, chỉ có thể là mẹ sai. Mặc kệ trước đó con có làm cái gì mẹ đều có thể tha thứ cho con, nhưng lúc này đây, con thật sự quá đáng!”
“Mẹ, con……”
Từ nhỏ đến lớn, đây vẫn là lần đầu tiên mẹ dùng ngữ khí nặng nề như
vậy nói với cậu, thần sắc Tiểu Bạch có chút kinh ngạc, ngay sau đó trong lòng đau xót, tràn đầy ủy khuất bỗng chốc dâng lên.
“Được rồi, hiện tại mẹ không muốn nghe con nói chuyện, qua đứng là được rồi.”
Hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, trong đầu Hạ Úc Huân loạn thành một đoàn, huyệt Thái Dương điên cuồng nhảy lên, đau đến đầu óc cô sắp sửa hỗn loạn, ngữ khí khó tránh khỏi hơi có chút cứng rắn.
Sự tình sao lại phát sinh đến loại tình huống này rồi?
Cô đến bây giờ đều không rõ Tiểu Bạch sao lại làm ra chuyện đột ngột như vậy.
Cô vẫn luôn cho rằng mình đủ tư cách làm mẹ, giờ phút này lại phát hiện thất bại, chính mình nhìn Tiểu Bạch lớn lên, thế nhưng một chút đều không hiểu cậu……
Cô đã từng nghĩ tới ngàn vạn loại khả năng tình cảnh có thể gặp Lãnh Tư Thần, mà hiện thực lại có thể đánh đến cô trở tay không kịp.
Màn tương ngộ này, quả thực quá vớ vẩn!
Hiện tại, sự bình yên cô duy trì suốt 5 năm trong nháy mắt đều bị đánh vỡ, tất cả mọi chuyện quá khứ cô không muốn nhớ lại đều như thiên quân vạn mã điên cuồng giẫm đạp trong trí nhớ cô, khiến mỗi một tế bào của cô đều đau đớn.
Tim như bị khoan quặn đau……
Đứa bé không có duyên bước vào cuộc đời……
Máu tươi chói mắt đầy tay……
Nụ cười đọng lại nơi khóe miệng của ba cô tựa như một nụ hoa khô vĩnh viễn không cách nào nở rộ trong lòng cô……
Dấu vết xấu xí trên cổ tay, là sự tuyệt vọng tối tăm nhất của cô……
Tim trong phút chốc phá thành mảnh nhỏ, thế giới ở bên tai ầm ầm sụp đổ……
Hồi ức đau đớn trong nháy mắt như hơi thở, một khi từ nhà giam đáy lòng mốc meo tối tăm giải phóng, liền đau đớn mỗi một góc trong cơ thể, đau đến từng giọt máu……
Đã rất lâu rồi không có cảm giác này lại lần nữa mãnh liệt mà ập vào lòng, hô hấp giống như có xương cá hung hăng mà chắn ngang cổ họng, lồng ngực đau đớn lan tràn khắp người, quen thuộc choáng váng hùng hổ mà ập đến……