“Tiểu Bạch, xin lỗi Lãnh tổng đi!” Hạ Úc Huân giờ phút này sắc mặt vô cùng tái nhợt, âm thầm hung hăng nắm chặt bàn tay mình duy trì sự tỉnh táo, cố gắng chống đỡ mới có thể nói ra những lời này.
“Con không muốn.” Khuôn mặt nhỏ của Tiểu Bạch như chém đinh chặt sắt mà trả lời.
“Hạ Tiểu Bạch!” Cảm giác choáng váng càng ngày càng nghiêm trọng, Hạ Úc Huân nói một chữ, đều phải dùng hết toàn lục để mình không ngã xuống.
“Con không muốn xin lỗi với chú ấy, con không có làm sai!” Giờ phút này Tiểu Bạch vẻ mặt quật cường quả thực cực kỳ giống Hạ Úc Huân.
Hạ Úc Huân nhìn đau lòng không thôi, nhưng cần phải giải quyết chuyện này, đành phải lạnh lùng nói: “Con phá hỏng hôn lễ của người ta, đem người ta hại thành như vậy còn nói con không có làm sai? Con cảm thấy chơi như vậy rất vui sao? Mẹ cưng chiều con, con liền muốn làm gì thì làm có phải hay không?”
Tiểu Bạch bị Hạ Úc Huân trách cứ đến hốc mắt phiếm hồng, lại cương quyết không cho nước mắt rơi xuống, đáp: “Chú ấy xứng đáng!”
Đều do chú mẹ mới có thể mắng cậu, mẹ còn chưa từng hung dữ với cậu như vậy.
Tiểu Bạch cảm giác mình càng thêm chán ghét người cha sinh vật học trước mắt mình rồi.
“Con……” Hạ Úc Huân lại nóng vừa giận, theo bản năng mà giơ tay lên, nhưng, mới vừa giơ tay lên đã bị Lãnh Tư Thần gắt gao cầm.
“Cô làm cái gì?” Nhìn thấy cô muốn đánh con, Lãnh Tư Thần đột nhiên tức giận.
Lồng ngực Hạ Úc Huân kịch liệt phập phồng, trên mặt có chút đỏ ửng không bình thường, thở dốc nói: “Tôi đang dạy con tôi anh không thấy được sao? Là chúng tôi không đúng, tôi bảo nó xin lỗi anh, có sai sao? Mời anh buông tay!”
Lãnh Tư Thần nắm quá dùng sức, cổ tay trắng nõn của cô rất nhanh liền sưng đỏ, lại cương quyết nhìn anh chằm chằm, không kêu đau một tiếng.
Một lớn một nhỏ hai khôn mặt quả thực như một khuôn mẫu khắc ra.
Lương Khiêm cùng Uất Trì Phi ở một bên nhịn không được cảm thán, muốn tìm ra một đứa bé cực kỳ giống Lãnh Tư Thần lại cực kỳ giống Hạ Úc Huân, quá không dễ dàng a!
Trừ phi là hai người bọn họ tự mình chế tạo ra thì được?!
“Không cho phép khi dễ mẹ tôi!” Tiểu Bạch thấy thế kích động không
thôi mà xông tới dùng sức đánh vào chân Lãnh Tư Thần, Lãnh Tư Thần vốn dĩ đã bị thương, bị va chạm không đứng vững, buông tay Hạ Úc Huân ra lảo đảo lùi ra sau, Lương Khiêm đúng lúc tiến lên đỡ lấy anh, mới không để anh ngã.
“Mẹ, mẹ có đau hay không?” Tiểu Bạch khẩn trương mà giữ chặt tay Hạ Úc Huân xem xét.
Hạ Tiểu Bạch không khóc, Hạ Úc Huân lại khóc, nhìn cậu nhóc khẩn trương mà đem tay mình cầm trong lòng bàn tay nho nhỏ, nước mắt hoàn toàn không khống chế được liền lăn dài……
“Mẹ, mẹ đừng khóc, thực xin lỗi, mẹ là con sai rồi…… Con xin lỗi…… Mẹ con xin lỗi……” Tiểu Bạch vừa thấy mẹ khóc biện pháp gì cũng không có, lập tức hoảng sợ.
Nhìn hai mẹ con như thú mẹ bị thương thú con rúc vào lòng cùng nhau khóc thút thít, Lãnh Tư Thần cảm thấy mình quả thực là người xấu tội ác tày trời.
“Mẹ, mẹ làm sao vậy? Mẹ……” Đến gần cảm giác được nhịp tim cùng nhiệt độ cơ thể của Hạ Úc Huân không bình thường, trực giác Tiểu Bạch có chút không thích hợp.
Không xong rồi!
Mẹ không thể chịu kích thích, đều do mình, là mình làm hại mẹ khổ sở như vậy! Nếu chính mình không xúc động như vậy……
“Mẹ không có việc gì.” Môi dưới Hạ Úc Huân cơ hồ bị cắn đến trắng bệch, lại vẫn thần sắc như thường.
Thời điểm này, cô sao có thể ngã xuống để Tiểu Bạch một mình đối mặt!
Tuyệt đối không thể!
“Mẹ, thật sự không có việc gì? Mẹ không cần gạt con.” Tiểu Bạch vẫn có chút không yên tâm mà gắt gao nhìn chằm chằm cô.
“Ưm, kỳ thật có việc…… Mẹ bị con làm cho tức điên lên rồi, con có phải nên có điều bày tỏ hay không?” Hạ Úc Huân ngồi xổm trước mặt cậu, ủy khuất lau nước mắt.