Âu Minh Hiên sải bước mà đi đến trước mặt Hạ Úc Huân, vẻ mặt kích động mà kéo lấy cánh tay cô, nói: “Cô rốt cuộc là ai? Muốn làm gì?”
Hạ Úc Huân một bộ bị người xa lạ dây dưa vẻ mặt không kiên nhẫn, nói: “Tiên sinh, xin buông tay, tôi không quen biết anh, càng không quen biết bất cứ ai trong số các anh, tôi không phải người theo lời các người nói, mời các anh biết rõ tình huống!”
Hạ Úc Huân vừa nói vừa âm thầm thấy may mắn, lần này vẫn may chị Mộng Oanh thông minh, lúc tới hóa trang, không chỉ có như thế, còn đoán được cô sẽ chết cũng không thừa nhận thân phận mình, ăn ý mà phối hợp với cô.
Chị Mộng Oanh luôn là ở thời khắc mấu chốt xuất hiện, cứu cô từ trong biển lửa, quả thực chính là thần đồng đội trong truyền thuyết a!
Dưới ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Âu Minh Hiên, Tần Mộng Oanh trước sau vẫn duy trì vẻ bình tĩnh tuyệt đối, không có toát ra một chút khác thường.
So với Hạ Úc Huân nghiệp dư, kỹ thuật diễn của Tần Mộng Oanh có thể nói xuất thần nhập hóa, cho nên Hạ Úc Huân một chút đều không lo lắng, cô ấy vừa tới cô giống như uống được một viên thuốc an thần.
Quả nhiên, vẻ mặt Âu Minh Hiên dần dần bình tĩnh lại, buông cánh tay cô ra, vẻ mặt ảo não nói một câu “Xin lỗi”.
Tin rằng anh tuyệt đối sẽ không nghĩ đến người mình vẫn luôn đang tìm kiếm cư nhiên xa tận chân trời gần ngay trước mắt.
Lãnh Tư Thần nhìn trước mắt rối một nùi, nhìn Hạ Úc Huân mỏi mệt sắc mặt tái nhợt, cuối cùng xoa xoa ấn đường, thỏa hiệp mà mở miệng nói: “Các người về trước đi, ngày mai qua sớm một chút.”
Hạ Úc Huân nghe vậy mới nhẹ nhàng thở ra, ngay sau đó nghe được Lãnh Tư Thần ngữ khí lạnh lẽo mà tiếp tục nói: “Nếu cô muốn trốn tránh trách nhiệm, tôi khuyên cô tốt nhất đánh mất tư tưởng này đi.”
Ý của Lãnh Tư Thần —— Hạ Úc Huân, em nếu còn dám biến mất, em nhất định phải chết!
Hạ Úc Huân bởi vì ngữ khí cảnh cáo này sống lưng cứng đờ, đáp: “Ngài quá lo rồi.”
“Đi thôi!” Tần Mộng Oanh săn sóc mà đỡ thân thể như nhũn ra của Hạ Úc Huân, nhìn Âu Minh Hiên cách mình chỉ một bước rồi đi lướt qua nhau.
Tiểu Bạch cũng thật cẩn thận mà lôi kéo tay mẹ, trên khuôn mặt
nhỏ tràn đầy dư kinh chưa bình.
Trước khi ra cửa phòng, cậu nhóc quay đầu liếc nhìn Lãnh Tư Thần nằm trên giường một cái, một đôi mắt to trắng đen rõ ràng tràn đầy cảnh giác cùng bài xích.
Hôm nay kế hoạch của cậu vốn dĩ rất hoàn mỹ, nhưng lại không dự đoán được người đàn ông kia sẽ đuổi theo không buông, làm hại cậu hoảng loạn thiếu chút nữa bị xe đụng, rồi thiếu nợ chú một ân tình, càng làm hại mẹ lâm vào hoàn cảnh bị động.
Thật sự…… Thật sự rất muốn nhanh lớn lên, như vậy có thể đủ năng lực bảo hộ mẹ, mà không phải giống như bây giờ hữu tâm vô lực, trơ mắt nhìn mẹ bị người khác khi dễ……
Hạ Úc Huân một tay kéo Tần Mộng Oanh, một tay kéo Tiểu Bạch, trái tim cuồng loạn vô cùng yên ổn, thứ duy nhất đã từng chỉ thuộc về cô sớm đã thuộc về người khác, bất quá, hiện giờ, cô có con trai, còn có chị Mộng Oanh, đã thấy đủ.
Sau một phen làm ầm ĩ, phòng bệnh lại khôi phục sự an tĩnh.
Lãnh Tư Thần giống như hòn vọng thê vẫn không nhúc nhích mà dựa trên giường, trơ mắt nhìn một lớn một nhỏ dần dần đi xa……
Cảm giác lòng mình dường như biến thành một đoàn len sợi, cô nắm đầu mút chạy đi, anh mỗi thời mỗi khắc đều muốn theo dây mà kéo cô trở về, cột vào bên người không bao giờ buông ra……
Nhưng, anh càng sợ giẫm lên vết xe đổ, khiến cô như cát trong tay, càng nắm chặt, biến mất càng nhanh.
Nhìn vẻ vô cùng quyến luyến trên mặt của Lãnh Tư Thần, trực giác Uất Trì Phi thấy không ổn, nhịn không được muốn mở miệng góp lời, nhắc nhở anh tỉnh táo một chút đừng mắc mưu: “Lão đại……”
Kết quả, mới vừa mở miệng, ánh mắt Lãnh Tư Thần đột nhiên trở nên tối tăm, gần như bức cho Uất Trì Phi hoàn toàn hết ý tứ nói chuyện.