Ngay cả Lương Khiêm bị con mắt hình viên đạn như lưỡi đao quét qua, kinh hồn táng đảm đến mức vỗ vỗ bả vai Uất Trì Phi, ý bảo hắn tạm thời đừng nóng nảy.
Âu Minh Hiên ngây ngốc đứng giữa phòng bệnh hết nhìn Lãnh Tư Thần, lại nhìn ba người rời đi, bực bội không thôi mà vò loạn đầu mình.
Anh đầy hy vọng mà phóng xe tới, hệt như kẻ điên rống to kêu to, kết quả chỉ là một hiểu lầm! Cái này gọi là chuyện gì?
Âu Minh Hiên như thú điên đi qua đi lại vài vòng trong phòng, nói: “Lãnh Tư Thần, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Cô gái kia rốt cuộc có phải Hạ Úc Huân hay không?”
Đây là vấn đề duy nhất anh quan tâm.
Chỉ cần tìm được Hạ Úc Huân, đồng thời cũng gần như tìm được Tần Mộng Oanh rồi.
Lãnh Tư Thần như bố thí dời ánh mắt đang nhìn ngoài cửa phòng bệnh vốn đã không còn bóng người, dùng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc nhẹ nhàng liếc mắt nhìn anh, đáp: “Nếu phải, tôi sẽ thả cô ấy đi sao?”
Âu Minh Hiên ảo não mà nguyền rủa một tiếng, anh đương nhiên biết không thể là cô, nhưng chuyện này thật sự là khắp nơi đều lộ ra quỷ dị.
“Nhưng chuyện đứa bé kia là như thế nào? Anh hẳn không phải sau lưng Úc Huân làm chuyện có lỗi với cô ấy chứ?” Âu Minh Hiên vẻ mặt khinh bỉ.
“Chạm mặt.” Lãnh Tư Thần mặt không đổi sắc tâm không nhảy mà trả lời hai chữ.
Chạm mặt?
Thật mệt để anh nghĩ ra!
Âu Minh Hiên khóe miệng giật giật, nói: “Nhưng chuyện này vẫn quá kỳ quái!”
Lãnh Tư Thần không kiên nhẫn mà trả lời mười vạn cái tại sao của anh, nhìn qua Lương Khiêm.
Lương Khiêm lập tức hiểu rõ mà thay thế BOSS đại nhân giải thích với Âu Minh Hiên: “Vừa rồi chúng tôi đã hỏi qua, nói là bởi vì nhà bọn họ có chút phức tạp, cậu bé kia từ nhỏ chưa từng gặp ba mình, chỉ thấy qua trên ảnh chụp, vừa lúc ba cậu bé và lão đại giống nhau, sau đó cậu nhìn thấy trên TV, nghĩ lầm lão đại thành ba cậu bé, vì thế…… Vì thế liền tìm tới cửa…… Chuyện chính là như vậy……”
Âu Minh Hiên vô ngữ mà quát: “Lãnh Tư Thần anh là đồ ngốc sao? Loại lời nói này cũng tin? Đây rõ ràng
là âm mưu có kế hoạch có tổ chức?”
Lãnh Tư Thần không chút để ý mà liếc xéo anh một cái, hỏi ngược lại: “Cho dù là như thế, vậy bất quá là có người muốn lợi dụng chuyện này phá hỏng liên hôn Thiên Úc và Cung gia, có liên quan gì đến cậu?”
“Anh……” Âu Minh Hiên bị nghẹn đến một chữ đều nói không nên lời.
Fuck! Không liên quan đến anh không sai! Nhưng lỡ như…… Lỡ như có một phần vạn khả năng người kia thật là Hạ Úc Huân a……
Kỳ thật trong lòng Âu Minh Hiên cũng biết không khả năng, nha đầu kia trốn 5 năm rồi, sao có thể ngu như vậy mà tự mình đưa tới cửa.
Âu Minh Hiên phạm vào một sai lầm mà mọi người bao gồm cả Lãnh Tư Thần cũng thiếu chút nữa phạm phải, thông minh bị thông minh làm hại.
Hạ Úc Huân bởi vì quá lo cho con trai nên không thể cố kỵ nhiều như vậy, chuyện chỉ đơn giản như vậy mà thôi, mà bọn họ những người thông minh đều suy nghĩ nhiều quá.
Lãnh Tư Thần dựa vào đầu giường, nhắm mắt lại, trên mặt là một mảnh lạnh băng tĩnh mịch, nói:“Cả cậu và tôi đều biết…… Cô ấy đã chết……”
Âu Minh Hiên nghe vậy toàn thân run lên, khóe mắt đều sắp nứt ra mà trừng nhìn anh, lớn tiếng giận dữ hét: “Lãnh Tư Thần, anh nói xạo! Hạ Úc Huân không thể nào chết! Cô ấy không thể nào chết, anh có nghe hay không!”
Năm đó anh cũng tự mình đi thăm bia mộ Hạ Úc Huân, chỉ là lúc ấy anh và Lãnh Tư Thần đều lựa chọn không tin.
Hiện giờ, nghe Lãnh Tư Thần nói ra như vậy, Âu Minh Hiên cả người đều bùng phát, kích động không thôi mà với lên nắm cổ áo Lãnh Tư Thần, nói: “Lão tử nói cô ấy không chết! Không chết! Anh có nghe hay không!”
Tuy rằng anh chưa từng nói qua, nhưng trong lòng anh áy náy không hề ít hơn Lãnh Tư Thần.