Đồng tử Tiểu Bạch bỗng nhiên phóng đại, ngây người một giây sau đó chạy như bay qua, gọi: “Tương Nhu! Tương Nhu!”
Lãnh Tư Thần ngã trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt đến không còn một giọt máu, mày cau thật chặt.
Tiểu Bạch không biết anh bị thương chỗ nào, hoàn toàn không dám động vào anh, chỉ có thể gọi anh, nhưng anh đã hôn mê không còn ý thức……
Nhìn người ban ngày còn tốt đẹp, đột nhiên ngã tại chỗ không nhúc nhích, giống như đã chết, cậu nhóc bị hoảng sợ vô cùng, trong nháy mắt đại não trống rỗng, hơn nửa ngày mới run rẩy tay nhỏ từ trong lòng ngực Lãnh Tư Thần sờ soạng ra di động của anh.
Click mở danh bạ, dưới tình huống này phản ứng đầu tiên của cậu chính là tìm mẹ.
Đang nghĩ ngợi tới không biết Tương Nhu sẽ lưu tên mẹ trong điện thoại là gì, lại kinh ngạc phát hiện danh bạ điện thoại anh chỉ có duy nhất một người liên hệ, ghi chú hai chữ —— bà xã.
Tiểu Bạch ngẩn người, không có thời gian nghĩ nhiều, nhanh chóng gọi vào dãy số kia.
Vang thật nhiều hồi chuông vẫn chưa ai nghe, lòng Tiểu Bạch nóng như lửa đốt, cuối cùng đầu bên kia rốt cuộc có người nói chuyện: “Alo? Đã trễ thế này, có việc sao?”
Thật tốt quá! Là tiếng mẹ!
Tuy rằng mẹ cho là Tương Nhu gọi, thanh âm nghe có chút lạnh.
Tiểu Bạch vừa nghe được tiếng mẹ, tức khắc rốt cuộc nhịn không được mà khóc ra: “Mẹ!”
“Tiểu Bạch? Sao lại là con?” Hạ Úc Huân kinh ngạc.
“Mẹ! Mẹ cứu cứu Tương Nhu! Tương Nhu sắp chết!”
“Cái gì? Anh ta sao có thể chết? Con đừng vội, nói rõ ràng!”
“Tương Nhu vừa mới trở về, phun ra một miệng máu, sau đó liền ngã xuống, con gọi thế nào cũng không phản ứng!” Tiểu Bạch nỗ lực tổ chức ngôn ngữ.
“Bảo bối, bình tĩnh một chút, hẳn là dạ dày xuất huyết, trước đó cũng xảy ra tình huống như vậy, anh ta có phải lại uống rượu hay không?” Hạ Úc Huân hỏi.
Tiểu Bạch thò lại gần ngửi ngửi, đáp: “Dạ, có mùi rượu.”
“Tên này chính là đang tìm đường chết!” Hạ Úc Huân nguyền rủa một tiếng, đè nén cơn giận hỏi: “Hiện tại trong nhà chỉ có một mình con sao? Bảo mẫu đâu? Bảo an đâu?”
“Bảo mẫu buổi tối không ở bên này, bảo an con cũng không biết làm sao
để gọi bọn họ.” Tiểu Bạch khóc nức nở nói.
Chỗ ở của Lãnh Tư Thần lớn đến mức dọa người loanh quanh lòng vòng, Tiểu Bạch chân ngắn đi bộ tìm được bảo an, vận khí tốt tìm được phỏng chừng cũng mất hơn hai mươi phút.
Hạ Úc Huân lập tức trấn an nói: “Bảo bối đừng nóng vội, mẹ lập tức liền tới!”
Sau khi cúp máy, Hạ Úc Huân lập tức ra khỏi nhà.
Cũng may biệt thự này cũng ở ngoại ô, cách hạnh hoa thôn khá gần, rạng sáng trên đường lại không có xe, rất nhanh liền tới nơi.
Trạm bảo an cổng lớn.
Cô vừa qua liền đúng như dự kiến mà bị người ngăn cản.
“Mau mở cửa, ông chủ các người sắp chết ở bên trong biết không?” Hạ Úc Huân thở hồng hộc nói.
Hai bảo tiêu nghe vậy đều có chút vô ngữ, mỗi ngày phụ nữ tới đây tìm ông chủ không ít, các loại lý do đều có, vẫn là lần đầu tiên nghe trực tiếp rủa ông chủ bọn họ chết.
“Xin lỗi, không có lệnh ông chủ, chúng tôi không thể tự tiện cho người đi vào, lại nói mật mã cửa này là dùng vân tay hai tầng phân biệt, chúng tôi cũng không biết mật mã, càng không có dấu vân tay ghi vào, muốn mở cửa cho cô cũng không mở được.” Bảo tiêu một bộ việc công xử theo phép công, trả lời như thường lệ.
“Vậy người biết mật mã và còn ghi vào vân tay, trừ ông chủ các anh ra còn có ai? Lương Khiêm cùng Uất Trì Phi có thể vào chứ?” Hạ Úc Huân vội vàng hỏi.
“Cũng không được, theo tôi được biết, cửa này chỉ có một mình ông chủ biết mật mã, hai vị bọn họ mỗi lần vào cũng phải báo cho ông chủ chúng tôi, sau đó ông chủ đích thân dùng hệ thống điều khiển mở cửa cho vào.”