“A……”
Giây tiếp theo, người nào đó nhất thời nhanh mồm nhanh miệng đã bị thành thạo lật qua giam cầm ở ghế trên.
Tư thế này, cô nhìn không ra tình huống phía sau, chỉ có thể cảm giác được quần áo của mình bị vén lên, một đôi ấm áp bàn tay bao phủ lên, da gà cô đều nổi, gấp đến độ xoay quanh, quát: “Lãnh Tư Thần, anh có còn nhân tính hay không! Còn có một chút chức nghiệp tu dưỡng hay không hả!”
“Nằm im đừng nhúc nhích.” Bang một tiếng, mông bị đánh một cái.
Hạ Úc Huân mặt đầy khuất nhục, đang muốn mắng chửi người, trên eo kịch liệt đau đớn khiến cả người đều cuộc thành một đoàn: “Lãnh Tư Thần anh muốn mưu sát a……”
“A, eo của tôi! Sắp gãy……” Hạ Úc Huân gào gào, đột nhiên phát hiện còn rất thoải mái, vì thế thanh âm tru lên dần dần biến thành thấp giọng hừ hừ: “Nhẹ một chút nhẹ một chút, hướng bên trái một chút, xuống chút nữa, đúng đúng đúng, chính là nơi này……”
“Thế nào? Đối với chức nghiệp tu dưỡng của anh vừa lòng chứ?” Lãnh Tư Thần tức giận cười lạnh, động tác lại vô cùng ôn nhu.
“Hừ, tạm được.”
“Nếu không hài lòng, anh lại phục vụ một lần nữa nhé?” Thanh âm nguy hiểm dán bên tai vang lên.
“Không cần!!!” Hạ Úc Huân vội vàng lăn long lóc bò dậy, phát hiện cả người đều khoan khoái rất nhiều. Tên này, nơi nào học được chiêu này.
Trong xe, một trận tiếng chuông di động đột nhiên vang lên, Hạ Úc Huân theo bản năng mà đi tìm di động, sau đó mới phản ứng lại di động của mình tối hôm qua bị tên này ném xuống sông rồi.
Đáng chết, cô vừa rồi cư nhiên còn cho anh tiền, cô hẳn là bắt anh đền di động mới đúng!
Không cần phải nói, vang lên chỉ có thể là di động của Lãnh Tư Thần.
Lãnh Tư Thần quét mắt nhìn màn hình, ánh mắt lạnh lùng, lại không nhận.
Hạ Úc Huân theo bản năng mà nhìn lén di động của anh, cư nhiên thấy được ba chữ “Nghiêm Tử Hoa”, vì thế lập tức kích động không thôi mà muốn cướp lấy.
Lãnh Tư Thần chỉ mặt lạnh nhìn, không có ngăn cản.
Thái độ này của anh, Hạ Úc Huân cầm di động ngược lại không dám nghe, có chút do dự mà nhìn anh.
Lãnh Tư Thần chống đầu, thoả mãn
con ngươi vô cùng liễm diễm nhẹ nhàng liếc xéo cô một cái: “Sao không nghe?”
“Muốn gài tôi à! Tôi không ngốc đâu!” Tròng mắt Hạ Úc Huân xoay chuyển, như khoai lang nóng phỏng tay đem điện thoại ném trả lại cho anh.
Đáng chết! Liền biết anh không có hảo tâm! Còn phải nghe?
Mới sáng sớm, Nghiêm Tử Hoa gọi cho Lãnh Tư Thần, kết quả người nghe lại là cô, cô có mấy cái miệng cũng nói không rõ.
Để tránh đêm dài lắm mộng, Hạ Úc Huân nhanh chóng nhân cơ hội đẩy cửa xe chạy lấy người.
Mới vừa xuống xe, phía sau truyền đến thanh âm lười biếng gợi cảm của tên kia: “Đa tạ hân hạnh chiếu cố, hoan nghênh lần sau lại đến!”
Hạ Úc Huân một cái lảo đảo thiếu chút nữa ngã chó ăn cứt!
Đồ không biết xấu hổ!
Dần dần dưới nắng sớm, khóe miệng Lãnh Tư Thần khóe hơi hơi nhếch lên, giống như xuân tuyết sơ dung.
Thẳng đến khi cô gái vẫy tay một chiếc xe taxi rời đi, ý cười trên khóe miệng Lãnh Tư Thần mới dần dần biến mất, cầm lấy di động gọi một cú điện thoại, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo.
“Điều tra ra chưa?”
“Cái nhân viên tạp vụ kia là sinh viên khoa diễn xuất đại học A, tên Giang Mỹ Vân, năm nay năm 4, ở sơn trang chúng ta làm thêm, đã công tác hơn ba tháng, trong lúc làm việc vẫn luôn thành thật yên phận, bối cảnh gia đình cũng rất sạch sẽ, bất quá điều kiện gia đình cô ấy không tốt lắm, cha mẹ qua đời trong một tai nạn xe cộ, em trai bệnh liệt giường. Ba ngày trước, tài khoản cô ấy đột nhiên tăng thêm một trăm vạn……”
“Nói trọng điểm.” Lãnh Tư Thần thần sắc không kiên nhẫn mà cắt ngang hắn.