“Thực xin lỗi BOSS, bởi vì hiện tại cô ấy và em trai đều đã mất tích, cho nên người đứng sau sai khiến tạm thời còn tra không ra, bất quá từ camera cho thấy, có thể xác định không phải Thi Molly làm, Thi Molly chỉ là nằm trong kế hoạch bọn họ, cũng là bị người khác lợi dụng.”
“Tôi cho cậu thời gian một đêm, liền tra ra người này?”
“Thực xin lỗi! Tôi……”
“Lại cho cậu một ngày.”
“Vâng!”
-
Nửa giờ sau, Hạ Úc Huân ngồi xe taxi vội vàng chạy tới công ty.
Tối hôm qua sau khi cô trên đường bị Lãnh Tư Thần cắt đứt điện thoại, Nghiêm Tử Hoa còn không biết gấp như thế nào a!
Đang vội vàng chạy tới tòa nhà công ty, nghênh diện đụng phải một người.
Hạ Úc Huân lảo đảo lui về phía sau hai bước, sau khi thấy rõ người đàn ông mình đụng phải, cả kinh tròng mắt thiếu chút nữa đều rơi xuống.
“Anh…… Nghiêm Phó tổng……?”
Giờ phút này Nghiêm Tử Hoa đang ngồi xổm trên mặt đất sờ soạng mắt kính đầu bù tóc rối, bên trong mặc áo ngủ, bên ngoài khoác tây trang, chân mang cư nhiên là dép lê, hơn nữa hai chiếc dép lê còn không giống nhau……
Hạ Úc Huân nhanh chóng hỗ trợ đem mắt kính nhặt lên đưa cho anh.
Nghiêm Tử Hoa đeo mắt kính, khoảnh khắc thấy rõ cô, trên mặt lộ ra vẻ mừng như điên, “Tiểu thư! Tiểu thư cô không có việc gì chứ?”
“Ách, không có việc gì không có việc gì, Nghiêm Phó tổng anh làm sao vậy? Bị ai cướp sao?”
Nghiêm Tử Hoa cúi đầu nhìn quần áo mình, sắc mặt có vài phần quẫn bách, đáp: “Lúc ra có chút vội vàng…… Tiểu thư, cô tối hôm qua rốt cuộc là chuyện như thế nào?”
“Khụ khụ, chính là di động đột nhiên hết pin, tóm lại hiện tại đã không có việc gì, anh mau trở về thay quần áo, nghỉ ngơi một chút đi!” Nhìn anh cái dạng này, lòng Hạ Úc Huân tràn đầy áy náy.
“Không cần, văn phòng tôi có quần áo tắm rửa.”
“ANh ngày hôm qua có phải một đêm không ngủ hay không vậy, nhìn quầng thâm mắt anh kìa, khoảng thời gian trước bởi vì chuyện của tôi, anh đã đủ bận, hiện tại còn…… Tóm lại đều là tôi sai! Anh mau trở về nghỉ ngơi!” Hạ Úc Huân thúc giục.
“Tiểu thư, tôi thật sự không có việc gì, nhìn thấy cô bình yên vô sự tôi liền
an tâm. Một giờ sau còn phải đi……”
“Mặc kệ anh muốn đi làm gì, hiện tại, lập tức, lập tức trở về ngủ cho tôi, tôi cho anh nghỉ một ngày, đây là mệnh lệnh.” Hạ Úc Huân sắc mặt nghiêm túc.
“Được rồi.” Nghiêm Tử Hoa cuối cùng đành gật đầu.
Cô thật là hết chỗ nói rồi, quả nhiên chỉ có nói như vậy anh mới có thể nghe.
Nghiêm Tử Hoa bên này vừa mới chuẩn bị rời đi, đột nhiên sắc mặt đại biến mà nhìn chằm chằm cổ cô, duỗi tay vén tóc cô ra, hỏi: “Tiểu thư! Cô bị bắt nạt?”
“Ách, a?” Hạ Úc Huân sửng sốt một chút mới phản ứng kịp, vội vàng quẫn bách mà đem cổ áo kéo lên trên, che khuất dấu hôn trùng trùng điệp điệp bên cổ.
“Là ai làm?” Giờ phút này, Nghiêm Tử Hoa giữ chặt hai vai cô, cả người nháy mắt từ cổ thú tiến hóa thành bạo long thú.
Hạ Úc Huân ở trong lòng đem Lãnh Tư Thần ném xuống sông một trăm lần, đồng thời vắt hết óc nói: “Không có, tôi không có bị khi dễ, thật sự, chuyện là thế này, tối hôm qua sau khi sinh nhật Lãnh Tư Thần chấm dứt, tôi hẹn mấy người bạn quen biết ở tiệc rượu cùng đi quán bar, sau đó, trong đó có một người bạn giới thiệu cho tôi một thịt tươi non dáng dấp không tồi, vì thế, anh hiểu……”
Nghiêm Tử Hoa nghe vậy cả người đều buông lỏng xuống, như trút được gánh nặng nói: “Vậy là tốt rồi……”
Hạ Úc Huân ngây người, vậy là tốt rồi? Chỉ như vậy?
Tình huống khẩn cấp, cô thật sự là tìm không thấy cách nói nào hoàn mỹ hơn, cho nên mới tùy tiện suy nghĩ một cái cớ thật sự không tính là cao minh thế này, còn tưởng rằng mình sẽ bị mắng đến máu chó đầy đầu, ai ngờ thái độ của Nghiêm Tử Hoa cư nhiên sẽ ôn hòa…… Như vậy……