Đệ thập nhất chương: Bỗng nhiên ngoảnh đầu
Đêm đó bị Ôn Lương và mẹ kế nhà mình bắt gặp Lạc Lạc gọi nàng là baba, từ sau đó Chu Nguyên bị trêu chọc tròn ba ngày. Cũng may họ không biết Lạc Lạc chính là đứa trẻ đã gọi nàng là baba ở trạm xe lửa, chỉ nói là Tiểu Nguyên nhà chúng ta rốt cuộc cũng từ một cậu bé trở thành chàng trai rồi, có cả con nít gọi nó là baba, aiz thật đúng là năm tháng thoi đưa, nếu không Chu Nguyên cảm thấy bản thân sẽ càng chết tâm.
Cậu bé cái bíp a cậu bé, chàng trai cái bíp a chàng trai, ta giết, mấy người có thấy qua thằng con trai nào thanh tú như nàng sao?! (╯‵□′)╯︵┻━┻ cho nên mỗi ngày khi mẹ kế và Ôn Lương phỉ nhổ nàng, nàng chỉ trưng bộ mặt than của mình ra, không có biểu tình gì tiếp tục làm việc, cái gì nên phớt lờ thì phớt lờ. Nàng chính là loại người lười phản kháng như thế, không có cách nào khác, nếu phản kháng, con dao của đối phương sẽ càng đâm thêm mãnh liệt a.
Có cái câu gì mà, cuộc sống thật giống như cái gì, cái gì đó, rồi bạn cũng thành thói quen.
Vì vậy sống giữa cuộc sống cái gì cái gì đó, Chu Nguyên bình tĩnh dạy Lạc Lạc trượt patin, bình tĩnh đánh bản thảo của mẹ kế vào máy tính, bình tĩnh nhìn các loli trong tiểu khu vì nàng mà tranh đoạt lẫn nhau, sau đó bình tĩnh nghênh đón cuộc sống năm 2 tuyệt không thể tả.
"Lại một năm hoa quế nở, một thời học muội giờ chuyển thành học tỷ a~ " Dọc theo con đường cây từ phòng học thẳng đến thư viện, Ôn Lương đội một chiếc mũ lưỡi trai màu trắng đứng dưới băng biểu ngữ "Nơi báo danh tân học sinh khoa ngoại ngữ năm 2013", nắm một chai nước khoáng, không quá thổn thức nói một câu.
Nắng sớm tháng 9 xuyên qua cành lá rậm rạp rọi xuống, làm bảng đăng ký trước mặt Chu Nguyên loang lổ nắng. Nàng cũng giống như Ôn Lương đầu đội mũ lưỡi trai, dưới vành nón là chiếc kính mắt đen vành, mắc trên mũi, thêm chiếc áo sơ mi trắng trên người thì tạo hình mười phần Quai Bảo Bảo, "Ừ." Nàng gật đầu, đồng ý với lời của Ôn Lương.
Nhìn lướt qua những tên đã đánh dấu trên bảng, ừm, tân học sinh đã tới hơn 11 người. Sau đó giơ cánh tay lên nhìn đồng hồ, đã gần 12 giờ, đã là lúc nên ăn trưa, nhưng mà. . .
Nàng ngẩng đầu, Ôn Lương vẫn đang híp mắt nhìn đám người sôi động bên bảng báo điểm, mở miệng hỏi, "Tô lão sư có nói lúc nào đến không?"
Chỗ báo danh tân học sinh, đều là chủ nhiệm của các lớp cùng trợ ban* đứng chào đón. Các cô chủ nhiệm đều đã đến rồi, chỉ là chủ nhiệm lớp tiếng Đức vẫn chưa thấy đâu. Chu Nguyên và Ôn Lương là hai trợ ban lớp tiếng Đức, bởi vì Chu Nguyên luôn kiệm lời, cho nên người lãnh đạo trực tiếp đem chuyện liên lạc giao cho Ôn Lương, vì thế Chu Nguyên chỉ biết chủ nhiệm lớp họ Tô, những cái khác đều không rõ ràng.
*Trợ giúp lớp
Ôn Lương vừa nghe nàng hỏi thì thoáng nhíu mày, bất quá một lát sau liền mặt mày rạng rỡ vỗ vai nàng, "Yên tâm yên tâm, Tô lão sư có chút việc phải nán lại, lát nhất định sẽ đến lớp gặp tân học sinh." Ôn Lương nhìn lướt qua, đoàn người đã giảm bớt, sau đó lại thấy có người cầm theo cơm hộp, liền gọi Chu Nguyên một tiếng, "Có đói không? Tỷ tỷ mua gì đó cho ăn."
"Ừ." Chu Nguyên gật đầu.
Ôn Lương đưa tay sờ sờ đỉnh đầu nàng, giống như đang giỡn với chó con, "Tới đây tới đây, nói cho tỷ tỷ biết, em muốn ăn cái gì nào?"
Chu Nguyên diện vô biểu tình liếc mắt nhìn nàng, sau đó cúi đầu, "Sườn chua ngọt, cám ơn."
". . ." Ôn Lương liếc cái xem thường, "Cô nói nhiều thêm hai chữ thì chết à! Được rồi được rồi, nhớ rồi." Vừa nói vừa cầm bóp tiền đi ra ngoài, "Thủ ở đấy, lát tôi quay lại. Nếu có học muội xinh đẹp nào, nhớ để ý giúp nha."
"Ừ, đi đường cẩn thận." Chu Nguyên nhìn theo bóng lưng nàng, gật đầu.
"Biết rồi." Ôn Lương cầm bóp da, cao quý lãnh diễm xoay một vòng làm chiếc váy cũng xoay tròn theo, sau đó đi về phía căn tin.
Chu Nguyên nhìn nàng rời đi, sau đó lại nhìn bốn phía, ngoại trừ có vài lớp cá biệt và vài học sinh đến báo danh thì những nơi khác đều đã nghỉ trưa. Không có cách nào khác, đã 12 giờ rồi a, ánh mặt trời độc như vậy, chắc là không có học sinh nào sẽ đến đây báo danh đâu.
Vì vậy cúi đầu lấy di động ra, bắt đầu yên lặng chơi chém hoa quả. Trên màn hình các hoa quả xanh đỏ vàng đều bị nàng một đao cắt đứt, để lại các vết tích đủ màu trên phông nền tấm gỗ, tình hình chiến đấu có vẻ vô cùng thảm liệt a. Ngón tay Chu Nguyên quét quét lên màn hình, ánh mắt nhìn chằm chằm mấy quả mìn lẫn vào đám hoa quả, chỉ chốc lát sau điểm tăng cao vun vút. Khi không có người quen ở bên cạnh, Chu Nguyên phi thường nhiệt tình chơi game mobi, dù sao có thời gian nàng cũng không biết nên làm gì.
Mà sẵn tiện, năm nay lãnh đạo khoa ngoại ngữ cũng thật quá hãm hại người. Những người trợ ban tiếp đón tân học sinh đều là năm 2, nói cái gì mà học sinh năm 2 xinh đẹp trắng trẻo đón tân học sinh sẽ không có khoảng cách tuổi tác. Chỗ đón tân học sinh cũng từ thư viện chuyển sang dưới bóng cây, nơi nguyên bản dùng để đỗ xe đạp, nói cái gì mà khá có nhân tính hơn. Có nhân tính cái bíp a, bởi vì một câu nói của ngài đây mà nhóm hơn mười người chúng tôi phải ở dưới bóng cây bật quạt gió ngài có biết không?! Điều hòa của tôi! (╯‵□′)╯︵┻━┻
Chu Nguyên vừa vui vẻ chém hoa quả, vừa yên lặng phỉ nhổ cơ trí của lãnh đạo, hưởng thụ cảm giác man mát của cây quạt truyền đến từ phía sau. Đang thoải mái lại thích ý, một giọng nữ trong trẻo lạnh lùng cắt ngang suy nghĩ của nàng, "Em là Ôn Lương?"
Chu Nguyên vừa nghe thấy giọng nói này, tay run lên, điện thoại di động cứ thế văng ra ngoài, bốp một cái rớt xuống đất, vô cùng oanh liệt. Chu Nguyên ngẩng đầu theo phản xạ, vì vậy cách chiếc kính cận, nhìn thấy một người phụ nữ tóc dài nhẹ bay đứng trước mặt. Ánh mặt trời lau qua phiến lá xanh rọi xuống con đường cây, màu xanh u ám dưới bóng râm càng làm tia nắng trở nên rõ ràng, cũng làm cho người phụ nữ có giọng nói vô cùng ấn tượng này trông có vẻ như tiên nhân.
Là cô ấy. . .
Lúc này đây, Chu Nguyên có đeo theo kính cận cho nên thấy được rõ ràng gương mặt của nàng.
Từ năm 15 đến 17 tuổi, vào Nam ra Bắc nhìn thấy qua nhiều người như vậy, Chu Nguyên dám thề, đây là người đầu tiên có thể khiến nàng biết cái gì là 'người giống như giọng'. Cảm giác này, cả đời Chu Nguyên cũng không thể quên được.
Chu Nguyên ngây ngốc, khi người phụ nữ kia nhìn thấy gương mặt của nàng, cũng giật mình một chút. Lại một lần nữa mở miệng, như muốn xác nhận gì đó, cho nên giọng nói