Đệ thập nhị chương: Ngân câu sau tai
Lúc Ôn Lương mang theo hai chiếc gà mên về, nhìn thấy Chu Nguyên đang phân chìa khóa KTX và thẻ cơm cho tiểu học muội xinh xắn trắng trẻo, thì lẩn đi trốn. Đương nhiên, nàng không phải trốn Chu Nguyên, mà là Tô Mộc Nhiễm bên cạnh Chu Nguyên.
Ối trời ơi vị ngự tỷ cao quý lãnh diễm bên cạnh Chu Nguyên là ai a, chẳng lẽ là lão sư Tô Mộc Nhiễm chủ nhiệm lớp tiếng Đức đó sao!!! Ta chết, nữ thần Tô Mộc Nhiễm lão sư Anh văn siêu cấp nổi tiếng trong truyền thuyết quả thật rất nữ thần a (ToT) khí chất thậm chí còn muốn hơn, chế xểu!
Ôn Lương - một tên Nhan Khống* lập tức hớn ha hớn hở chạy tới, gần như đã quen thân cùng lão sư lâu lắm rồi, "Chào Tô lão sư, em là Ôn Lương. Đúng rồi, cơm trưa của ngài và Chu Nguyên em đã đem về, ăn trưa trước nha."
*Yêu cái đẹp
Lúc đó Chu Nguyên đang đem đồ đạt chuyển giao cho tiểu học muội, thấp giọng nói lời tạm biệt với cô bé, quay đầu lại thì nhìn thấy bộ dạng đó của Ôn Lương, liền hết nói nổi. Cái tên nhan khống này lại tái phát à, có lẽ nên đem bộ dạng này chụp lại gửi cho Lam Thu tỷ tỷ, để Ôn Lương biết được cái gì gọi là giá lạnh mùa đông.
Nhưng mà. . . Chu Nguyên nghiêng mặt nhìn phản ứng của lão sư, quả nhiên là rất cao quý lãnh diễm a. Tô Mộc Nhiễm nhận lấy gà mên từ tay Ôn Lương, "Cám ơn." Sau đó đem một cái đưa cho Chu Nguyên, "Ăn cơm trước."
Chu Nguyên ngoan ngoãn nhận lấy, sau đó chỉ chiếc bàn đá bên thư viện, "Lão sư, chúng ta qua kia đi." Lo lắng ăn trưa ở đây thật sự vô cùng không có hình tượng, nhưng mà vì công việc nên không thể đi xa, chỉ đến một chỗ vắng vẻ chút. Tô Mộc Nhiễm cũng không phản đối, đi theo Chu Nguyên qua đó. Lúc Chu Nguyên đi vẫn không quên bắt chuyện một câu với Ôn Lương, "Tớ và lão sư giải quyết vấn đề cơm trưa, cậu ở đây ngoan ngoãn thủ thành ơ." Dứt lời còn vỗ vỗ bờ vai nàng, một bộ dạng ta tin tưởng ngươi.
Ôn Lương nhìn bóng lưng mỏng manh của Chu Nguyên, lại nhìn Tô lão sư mặc chiếc áo đồng màu với nàng, có chút khó hiểu. Tên Chu Nguyên này trước đây đều giả bộ dạng quai bảo bảo kiệm lời trước mặt các lão sư mà, sao lần này chủ động dẫn người ta đi ăn cơm vậy? Thật đúng, là, kỳ, quái.
Chu Nguyên không cảm thấy gì, đem gà mên bỏ lên bàn, lấy khăn tay ra lau một chút, liền vùi đầu ăn. Trên bàn cơm Chu gia nghe theo câu ăn không nói ngủ không mớ, nhưng mà chỉ mỗi một mình Chu Nguyên nghe thôi. Khi cha mẹ Chu gia trò chuyện thì Chu Nguyên vùi đầu ăn, dần dà nuôi dưỡng thành thói quen ăn không nói.
Khí trời tháng 9 thật sự là quá nóng, nhất là buổi trưa nóng càng thêm lợi hại, bản thân Chu Nguyên là một người thân nhiệt vô cùng cao, cho nên rời khỏi cây quạt ở sau lưng thì bữa trưa này ăn có chút khổ sở.
Tô Mộc Nhiễm cũng không quá bận tâm, lão sư cũng là từ học sinh mà thành, có thể hiểu được tình hình hiện tại, cho nên cũng không nói gì, cũng không cảm thấy có gì bất tiện, an vị ngồi bên cạnh ăn trưa. Sẵn tiện, cơm ở căn tin trường này không tính là quá khó ăn, cho nên dù sao cũng phải khen là ngon. Chỉ là. . .
Nàng vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy Chu Nguyên đầu đội nón lưỡi trai trắng ăn cơm vô cùng yên tĩnh, bộ dạng ăn uống ngon miệng, nhưng mà nhìn đám mồ hôi trên trán có cảm giác bất cứ lúc nào cũng có thể nhỏ giọt xuống cơm, trên gương mặt trắng nõn có thể thấy rõ ràng những giọt mồ hôi đang từ thái dương chậm chậm lăn về phía cằm, đổi lại là ai khác cũng nhìn ra được đứa trẻ này đang nóng vô cùng lợi hại, không suy nghĩ nhiều đã cầm chiếc khăn tay trên mặt bàn truyền qua, "Lau mồ hôi đi."
Chu Nguyên đang phấn đấu vô cùng vui vẻ với sườn chua ngọt a, nghe đối diện truyền đến âm thanh thì ngẩng đầu, chỉ là bộ dạng dính sốt cà chua bên khóe miệng kia nhìn thế nào cũng thấy buồn cười. Nàng nhìn bàn tay xuất hiện trước mặt, mười ngón thon dài, mịn màng trắng nõn, vô cùng xinh đẹp. Nàng ngẩng đầu lên từ chiếc khăn tay, liền nhìn thấy gương mặt ôn hòa của người đối diện, đột nhiên cảm thấy xấu hổ, "Cám ơn lão sư." Nhận lấy khăn tay, vô thức lau khóe miệng vì cảm thấy rõ ràng có gì lạ lạ.
Tô Mộc Nhiễm nhìn Chu Nguyên nhận lấy khăn tay liền lau miệng, không hiểu sao có chút buồn cười. Lẽ nào không cảm nhận được trán mình đang đầy mồ hôi sao? Rõ ràng như thế mà em ấy lại đi lau khóe miệng. . .
"Em không thấy nóng à? Sao không cởi mũ xuống?" Tô Mộc Nhiễm hảo tâm nhắc nhở, gương mặt trầm tĩnh như nước nhìn Chu Nguyên.
Lúc này Chu Nguyên mới hiểu ra, lau xong khóe miệng thì nắm khăn trong lòng bàn tay, "Không sao, em ổn." Sau đó cúi đầu tiếp tục cố gắng. Ăn ăn ăn. . .
Tô Mộc Nhiễm nhìn bộ dạng này của nàng, không tiếp tục nữa, vì vậy cũng cúi đầu ăn, nàng ăn không nhiều lắm, cũng rất thong thả, có thể nói là vô cùng tao nhã. Chu Nguyên thì không giống, ăn rất nhanh nhưng cũng không đến mức thô lỗ như mấy cậu con trai, nề nếp như vậy có thể nhìn ra được cha mẹ giáo dục rất tốt. Cho nên đến cuối cùng hai người đã no, chỉ là của Chu Nguyên thì sạch sẽ, Tô Mộc Nhiễm còn lại hơn một nửa. Chu Nguyên nhìn phần lớn cơm Tô lão sư kia không động đến, mím môi không nói gì, cầm đồ thừa chạy đến thùng rác bên kia ném đi, sau đó mới lót tót chạy về.
Lúc chạy về, Chu Nguyên liếc mắt Tô Mộc Nhiễm cao quý lãnh diễm ngồi bên cạnh Ôn Lương, nhìn thấy chiếc xương quai xanh tinh tế hiện lên rõ ràng của nàng, thầm chê trách, ăn ít quá thảo nào gầy như vậy.
Bữa trưa trôi qua, nghỉ ngơi một chút, xế chiều đội quân báo danh hùng dũng tập kích đến. Vì vậy Chu Nguyên, Ôn Lương và Tô Mộc Nhiễm nhẹ giọng giao phó với nhau xong, hoàn thành nhiệm vụ lần này.
Kết thúc buổi xế có hơn hai giờ để nghỉ ngơi, còn lại đều là công tác của phụ đạo viên, chủ nhiệm lớp hay này nọ chỉ cần đi ngang qua sân khấu là đủ rồi. Cho nên lúc kết thúc công việc, Tô Mộc Nhiễm mời Chu Nguyên và Ôn Lương đến nhà hàng ngoài trường học ăn cơm. Cả hai muốn từ chối, nhưng khí thế của Tô lão sư quá cường đại, khiến cho hai người thấy mình từ chối là không phải, vì vậy ngoan ngoãn đi theo.
Do lão sư mời ăn, nên để hai người gọi món, Chu Nguyên liền gọi vài món ba người có thể ăn, sau đó mới