Đệ thập thất chương: Lần đầu gặp phụ huynh
Dung Thanh tựa ở cửa suy nghĩ một hồi, vẫn là đi đến. Tới bên cạnh Chu Hoàn, ngồi xuống, nghiêng đầu tựa cả người vào ông chồng đẹp trai của mình, mềm mại không xương. Chu Hoàn cảm giác được nàng đến gần, thả lỏng cơ thể tựa vào ghế, sau đó để nàng tựa lên vai mình, Dung Thanh xê dịch cơ thể, tìm một vị trí thoải mái trong lòng bạn già, sau đó nhẹ ngáp một cái, ánh mắt liếc về phía Chu Nguyên, "Con ai vậy?" Dáng vẻ rất quen mắt.
Chu Nguyên nghe nàng hỏi, quay đầu nhìn lại, "Của Tô Mộc Nhiễm lão sư." Sau đó đưa tay sờ sờ đầu Lạc Lạc, "Lạc Lạc, gọi nãi nãi*."
*Bà nội :">
Ánh mắt của Lạc Lạc vẫn đặt trên Quang Đầu Cường và Đại Cẩu Hùng, nghe Chu Nguyên nói như vậy cũng nghe lời quay qua Dung Thanh ngoan ngoãn gọi một câu, "Chào nãi nãi."
". . ." Dung Thanh nhìn bé ngoan, lại liếc mắt qua nhìn bé hư nhà mình, nheo mắt lại. Con nhỏ này, quả nhiên hỏng!
Nàng biết Tô Mộc Nhiễm, dù không dạy cùng một ngôn ngữ, thế nhưng chung một học viện nhiều ít cũng biết đến. Huống chi trong đám học sinh Tô Mộc Nhiễm rất nổi tiếng, tới nay cũng đã dạy được ba năm, năm nào nàng cũng đều được bầu chọn là giáo viên được yêu thích nhất, không muốn biết cũng khó.
Về phần đứa trẻ này. . . sát vách phòng làm việc đôi khi có mấy tên buồn chán tám chuyện, nhiều ít cũng biết chuyện Tô Mộc Nhiễm lão sư tuổi còn trẻ đã kết hôn sinh con, cơ mà lại không biết đứa trẻ này đã lớn như vậy.
Mẹ kế Dung Thanh tựa người trong lòng Chu baba, tâm tình phi thường tốt, nhẹ híp mắt như một con mèo lười biếng, hỏi cô bé bên cạnh Chu Nguyên, "Lạc Lạc, năm nay con bao nhiêu tuổi?"
"Bốn tuổi." Có lẽ người nhà Chu gia tỏa ra bầu không khí không làm người ta chán ghét, đứa nhỏ ngại ngùng này cuối cùng cũng thả lỏng người, ngay cả trả lời cũng mang về vài phần thân thiết. Hơn nửa tháng ở cạnh, ít nhiều Chu Nguyên cũng hiểu tính cách của con bé, ngoại trừ ở trước mặt nàng sẽ khá là hoạt bát một chút, ở trước mặt người khác đều là rụt rè, vâng lời, có chút nhút nhát. Có lẽ, liên quan đến những việc từng trải qua.
Nghe con bé nói, từ nhỏ đều ở bên ông bà ngoại, chỉ là năm nay cần phải đi học mới đến đây. Hơn nữa. . . nàng chưa từng nghe con bé nhắc đến ba. . . ngoại trừ lần đầu gặp. . .
Bốn tuổi à, ế, dựa vào tuổi tác các thanh niên có con hiện tại, Tô lão sư này thật đúng là rất sớm. Dung Thanh nhìn thoáng qua, thấy đầu gối của con bé, ẩn ẩn có chút đau lòng, "Lạc Lạc, đầu gối còn đau không?" Người lớn đều như vậy, thấy con nít bị thương, cũng không quản nhà ai, đều thấy xót ruột.
Lạc Lạc lắc đầu, ý bảo mình không sao, ánh mắt rút ra khỏi màn hình TV, hoàn toàn đặt trên người Chu Nguyên. Nàng giương mắt nhìn ánh mắt Chu Nguyên, vài sợi tóc tán loạn rơi xuống trán, mỏng manh nằm trên lông mi, gương mặt thoáng có vẻ trầm lặng lúc này càng trở nên an tĩnh.
Dung Thanh gật đầu, rốt cuộc cũng nhớ tới cháu ngoại đáng thương nhà mình, ánh mắt nhìn Chu Nguyên, giọng nói vẫn lành lạnh như trước, "Nhuận Nhuận đâu?"
Chu Nguyên rủ mắt, hai tay đặt trên đầu gối, ngón tay đánh qua đánh lại tự chơi đùa, "Lát nữa Trần Bân sẽ đưa nó về."
"Ừm." Dung Thanh nhìn lướt qua tay nàng, cổ tay mảnh mai, mười ngón thon dài, khớp xương rõ ràng. Thật đúng là, gầy muốn chết. Mím mím môi, lại hỏi một vấn đề khá là trọng điểm, "Ba mẹ của Lạc Lạc, chừng nào đến đón con bé?"
Chu Nguyên liếc liếc qua Lạc Lạc, thấy con bé đang long lanh nhìn mình, cũng liền nhẹ cười đáp lại nó, "Tô lão sư phải ra ngoài, có lẽ sắp về rồi. Lát nữa sẽ đến đón con bé về." Về phần bảo mẫu Tiểu Mai nhà con bé, Chu Nguyên thật lâu không có thấy nàng, đến tối hôm nay mới biết được bảo mẫu trẻ tuổi này đã bị Tô lão sư sa thải rồi, nhưng mà cũng đúng, bảo mẫu không đáng tin cậy như thế nên bị sa thải sớm a!
"Ừ." Nhạy cảm, Dung Thanh chú ý đến Chu Nguyên chỉ nói một mình Tô lão sư, mà không phải là hai người, trực giác phụ nữ để nàng ngửi được bên trong còn có cái gì đó, bất quá nguyên tắc của nàng là không xen vào việc người khác cho nên không cần nghĩ tiếp. Chỉ ngồi đợi Tô Mộc Nhiễm đến đón tiểu quỷ nhà nàng về.
"Gần đây trong trường có bận rộn gì không?" Hiếm khi Chu Nguyên ở nhà buổi tối, mà lại không phải thời gian họ đã ngủ rồi, Chu baba quyết định gần gũi một chút.
Quang Đầu Cường và Đại Cẩu Hùng đã rời màn ảnh, bây giờ là lúc quảng cáo. Chu Nguyên cầm remote, định đổi đài, "Dạ, bình thường. Lạc Lạc chúng ta cùng xem Hỉ Dương Dương và Khôi Thái Lang được không?"
"Dạ, con muốn xem Lại Dương Dương." Lạc Lạc nhìn sườn mặt Chu Nguyên, ngoan ngoãn gật đầu.
Dung Thanh ở trong lòng Chu Hoàn nhẹ ngáp một cái, nhìn hình ảnh liên tục lóe trên màn hình TV, không có bao nhiêu hứng thú, Chu Hoàn cũng đã quen kiểu trò chuyện này, ánh mắt cũng nhìn TV nhẹ giọng hỏi một câu, "Sau hôm quốc khánh chúng ta về có phải còn một trận bóng rỗ không, năm nay con có báo danh không?" Nếu như nhớ không lầm, nghe bà xã mình nói hàng năm Z đại đều tổ chức cúp tân sinh tại một thời điểm.
"Không biết nữa, tùy lớp quyết định." Chu Nguyên lắc đầu, sau đó buông remote trong tay xuống. Vốn ban đầu nàng cũng không biết mỗi lớp học là một đội tham gia.
"Ế? Không đấu giải trường sao?" Chu Hoàn quay đầu nhìn Chu Nguyên, có