Đệ lục thập thất chương: Lời chúc mừng năm mới
10 giờ 30, buổi tiệc rốt cuộc cũng kết thúc. Mọi người cùng nhau chụp một tấm hình tập thể, sau đó dọn dẹp phòng học rồi nhà ai nấy về. Vì Ôn Lương và Chu Nguyên không ở nội trú, cho nên công việc sau đó không cần hai người làm, vì vậy cả hai về trước.
Chu Nguyên bồng Lạc Lạc đi bên cạnh Tô Mộc Nhiễm, cùng nhau đến bãi đậu xe. Buổi tối rất lạnh, không nhiều học sinh ra ngoài, cả trường bỗng chốc trở nên an tĩnh. Ngọn đèn đường nấp trên tàng cây bạch quả tỏa ra ánh sáng nhu hòa, cành cây trụi lá bị rọi bóng xuống mặt đất, từng tấc từng tấc lướt qua vai người đi đường, có vẻ tịch mịch lại không hiểu sao thấy ấm áp.
Tiếng bước chân của hai người rất khẽ, trên con đường cây trống trải, an tĩnh đến có thể nghe được tiếng hít thở của nhau, cùng với bước đi đồng điệu, dưới bầu không khí an tĩnh, bầu trời đã trở lạnh rất lâu, bắt đầu có tuyết rơi.
Lạc Lạc nằm trong lòng Chu Nguyên, cánh tay nhỏ bé khoác lên cánh tay Chu Nguyên. Một bông hoa tuyết lạnh lẽo rơi trên mu tay của nó, rất nhanh liền tan ra, nó nhìn chằm chằm bàn tay mình, kinh ngạc nói, "A. . . tuyết rơi. . . mẹ ơi, có tuyết rơi!" Nó quay đầu nhìn Tô Mộc Nhiễm, giòn giã nói.
Tô Mộc Nhiễm nghe vậy, ngừng bước chân ngẩng đầu nhìn bầu trời bị cành cây che khuất, quả nhiên gặp được từng bông hoa tuyết lưa thưa rơi xuống. Rút bàn tay cắm trong túi tiền, xòe ra, quả nhiên nhìn thấy một bông tuyết mềm mại rơi vào lòng bàn tay. . .
"A, đúng là tuyết rơi rồi." Nàng quay đầu, chỉ thấy Chu Nguyên bồng Lạc Lạc ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, mái tóc của Chu Nguyên đã sớm không còn dài như mấy tháng trước, sợi tóc giữa đầu chải nghiêng che nửa bên mặt, ngọn đèn màu da cam rọi lên mái tóc nàng, tạo ra một vòng sáng màu vàng, nàng hơi nghiêng đầu nhìn ngắm bầu trời, thật sự nhu hòa hơn hết, lại xinh đẹp hơn hết. Chu Nguyên như vậy khiến Tô Mộc Nhiễm nghĩ đến viên ngọc ấm áp mẹ đưa cho nàng mang trên cổ, ôn hòa nhã nhặn.
"Ừm, có lẽ đêm nay tuyết sẽ rơi rất lâu, năm nay chắc sẽ có Noel trắng muộn rồi." Chu Nguyên thu hồi ánh mắt, nhu hòa cười nhìn Tô Mộc Nhiễm. Có lẽ là do góc độ, Tô Mộc Nhiễm cảm thấy khóe mắt Chu Nguyên chứa đầy ánh sáng, ánh sáng kia lại còn ấm áp hơn cả ngọn đèn màu cam.
Liếc nhìn Chu Nguyên, bình tĩnh dời ánh mắt đi, bước chân lại tiếp tục tiến về phía trước, "Chúng ta nhanh lên thôi, dù sao cũng không còn sớm nữa, về trễ cha mẹ em lại phải lo lắng."
Chu Nguyên đuổi kịp bước chân của nàng, cười cười đáp, "Vâng."
Dọc đường hoa tuyết nhẹ nhàng rơi, lất phất. Trở lại nơi náo nhiệt, từ cửa sổ xe Chu Nguyên nhìn thấy các khung tủ kính trang trí đồ giáng sinh, cùng với những người đội mũ Noel, con đường rất náo nhiệt, từng đôi tình nhân trẻ đứng dưới ngọn đèn đường, hoặc là nắm tay hoặc là hôn hoặc là ôm, có đôi còn cùng đeo chung một chiếc khăn quàng cổ, dắt nhau đi, tay nắm tay, không làm gì cũng không nói gì, yên lặng đi qua đoàn người, hoa tuyết nhỏ vụn rơi lả tả, trang trí lên những ngọn đèn tĩnh lặng, giáng sinh năm nay quả thật ấm áp đến lạ kỳ. . . những đôi nam nữ sóng vai đi giữa bầu trời tuyết, thoạt nhìn đều rất yêu thương nhau. . .
Giáng sinh, đúng là một ngày tốt đẹp. Chu Nguyên ôm Lạc Lạc ngồi ở phía sau, nhìn góc áo Tô Mộc Nhiễm để lộ ra phía trước, nghiêng đầu nghĩ như vậy.
Chặng đường không quá dài, rất nhanh đã về đến nhà, Chu Nguyên bồng Lạc Lạc lên lầu cùng Tô Mộc Nhiễm, sau khi sắp xếp cho con bé ổn thỏa thì xoay người về nhà. Tô Mộc Nhiễm tiễn nàng ra cửa, thấy Chu Nguyên đã đổi giày bỗng quay người lại, từ trong túi tiền của chiếc áo khoác to dày lấy ra một đôi bao tay, nói, "À, đúng rồi, đây là quà Noel, xin cô hãy nhận lấy."
Tô Mộc Nhiễm đưa tay cầm lấy quà của Chu Nguyên, nhìn bao tay dày dày ấm ấm, in hình một con Totoro vô cùng đáng yêu, cầm lấy bao tay, như cười như không nhìn Chu Nguyên, "Totoro?"
Chu Nguyên mím môi, hai tay cắm trong túi tiền, có hơi xấu hổ, "Cô không thích sao?" Nàng thấy tay Tô Mộc Nhiễm lúc nào cũng lạnh, hơn nữa nàng cảm thấy đôi bao tay này rất tốt, lựa thật lâu mới chọn nó làm quà.
Tô Mộc Nhiễm nhướng mày, cười có chút tinh nghịch, "Sẽ không, rất đáng yêu, cô rất thích, cám ơn em. . ." Nàng nhìn Chu Nguyên, nhoẻn môi cười, gương mặt rất nhu hòa.
Chu Nguyên bị nàng nhìn như thế, thoáng có chút mất tự nhiên, nghiêng đầu, ngại ngùng nói, "Cô thích là được rồi."
"Cần cô đáp lễ không?" Tô Mộc Nhiễm nhìn chiếc bao tay, nhẹ chu môi dáng vẻ suy tư, "Em tặng đồ đáng yêu như vậy cho cô, làm cô không biết nên tặng lại em cái gì." Suy nghĩ một hồi đột nhiên đôi mắt nàng sáng ngời, nhìn Chu Nguyên nói, "Đúng rồi, đồ chụp tai, em thấy đồ chụp tai thế nào?"
". . ." Cho nên mới nói, tặng quà là nên làm ngạc nhiên hay gì gì đó đúng không, cô hỏi thẳng em như thế có được không vậy?! Chu Nguyên bất lực thổ tào, nhìn Tô Mộc Nhiễm mang dép bông trên người còn mang áo khoác, bỗng chốc nhẹ dạ, "Cô tùy tiện tặng là được rồi. Trời đã khuya, em phải về, cô nhớ ngủ sớm một chút, ngủ ngon."
"Được rồi." Tô Mộc Nhiễm vẫy tay với nàng, cầm lấy bao tay nói, "Đi đường cẩn thận, bái bai."
"Ừm, bái bai." Chu Nguyên cắm tay vào túi tiền, xoay người mở cửa rời nhà Tô Mộc Nhiễm.
Đêm Noel cuối cùng, trời đổ tuyết rất lâu. Trận tuyết này vẫn còn lất phất rơi cho đến sáng. Vì đêm qua tuyết rơi, ngày hôm sau nơi nơi đều là màu trắng, sáng sớm trời không có chút nắng Chu Nguyên ngồi xe bus đến trường, mang theo túi sách phải đến thư viện tiếp tục tự học cùng Ôn Lương. . .
Buổi trưa, bầu trời âm u đã bắt đầu trong trở lại, một tốp lớn học sinh bị phụ đạo viên kéo ra dọn đường. Dưới tàng cây bạch quả đã