Đệ lục thập bát chương: Phát sốt và này nọ
Ngày đầu năm mới qua đi, Chu Nguyên nhận được quà của Tô Mộc Nhiễm, không phải đồ chụp tai, mà là một chiếc móc khóa vô cùng đáng yêu. Thấy thiệp chúc mừng của Tô Mộc Nhiễm, Chu Nguyên dở khóc dở cười.
Hôm nguyên đán người người tấp nập, tối hôm qua Chu Nguyên thức trắng cả đêm, tám giờ bò trên giường dậy không nổi. Có lẽ vì sách mới xuất bản bán rất chạy cho nên gần đây tâm tình Dung Thanh rất tốt, ăn tết bằng cách coi phim kinh dị với hai đứa nhỏ. . .
Lúc Chu Nguyên cố thức dậy, tắm rửa đầu tóc ướt nhẹp đi ra, nhìn Dung Thanh ôm hai đứa nhỏ nói với tụi nó mấy con ma này là giả, cô ta là như này như này. . . liền hắc tuyến, mẹ này, mẹ ôm hai đứa nhỏ phỉ nhổ như thế thật sự không sao chứ! Nửa đêm hai đứa nó ngủ không yên thì làm sao bây giờ!
Tiếng hú kinh dị quanh quẩn trong phòng khách, Chu Nguyên nhìn người mẹ không đáng tin cậy của mình buộc hai đứa nhỏ xem phim ma thì hỏi, "Mẹ, cha đâu?" Kỳ quái, lễ lớn như thế này cha luôn ở nhà với mẹ, sao giờ không thấy đâu?
"Đi mua đồ ăn rồi!" Dung Thanh xua xua tay ra sau, ý bảo Chu Nguyên đừng có làm phiền. Chu Nguyên nhìn hai tiểu bằng hữu có lá gan người lớn nhìn chằm chằm vào màn hình đầy màu đỏ của máu, hoàn toàn không có ý định phản ứng. Xoa xoa hai gò má mình, ngồi xuống bên cạnh Lạc Lạc.
Lạc Lạc đã là khách quen của nhà nàng, bạn Đường Văn Nhuận rảnh rỗi sẽ gọi điện đến nhà Lạc Lạc, còn chịu khó hơn cả Chu Nguyên. Lúc không có đi học sẽ dụ dỗ Lạc Lạc về nhà chơi, bởi vậy ngay ngày nghỉ tết nguyên đán thấy Lạc Lạc xuất hiện ở nhà mình Chu Nguyên không cảm thấy lạ.
Nàng đưa tay sờ đầu Lạc Lạc, hỏi, "Lạc Lạc, mẹ em đâu?" Hôm nay Tô Mộc Nhiễm cũng nghỉ mà, không phải hai mẹ con nên đoàn tụ cùng nhau sao? Tự dưng chạy qua nhà nàng rồi?
"Mẹ ở nhà làm việc. . . Nhuận Nhuận nói nãi nãi gọi con qua chơi, cho nên con qua. . ." Lạc Lạc ngẩng đầu nhìn qua Chu Nguyên, giòn giã đáp.
". . ." Chu Nguyên nghe vậy, liếc mắt cổ quái nhìn Dung Thanh. Gọi Lạc Lạc đến chơi? Kết quả là coi phim kinh dị?! Mẹ của nàng quả nhiên là đại diện của giới Kỳ Ba*!
*Chú thích đem xuống dưới
Bên kia Dung Thanh và Nhuận Nhuận đang vô cùng tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vào màn hình, mắt thấy âm nhạc lên cao, là thời khắc ma sẽ nhào ra, trái tim của nàng cũng treo trên cổ họng, giọng nói của Chu Nguyên lại quá lạnh, thật sự là phiền muốn chết, vì vậy tim đang trên cổ nàng quát lớn, "Con út không được nói chuyện!"
". . ." Được được được, nàng không nói, không nói! Được chưa!
Kết quả còn chưa xong, tiếng tiếng thét thê lương chói tai vang lên, "A~~~ " Chu Nguyên nghe tiếng vội ngẩng đầu, thì thấy trên màn hình TV xuất hiện một cái miệng đầy máu, trái tim nhỏ bé liền run rẩy, gương mặt trắng bệch.
Trời ạ. . . mẹ xem cái phim gì vậy, kinh khủng như thế! Nàng ngẩng đầu nhìn thoáng qua hai đứa con nít, phát hiện Nhuận Nhuận run lẩy bẩy bị mẹ nàng ôm, mà mẹ của nàng đặc biệt không biết xấu hổ cúi đầu núp sau lưng Nhuận Nhuận, Lạc Lạc ở bên này cũng khẩn trương nắm lấy cánh tay Chu Nguyên, gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch. . .
". . ." Đủ rồi! Sẽ làm hai đứa nhỏ ám ảnh nha! Không chút nghĩ ngợi, vì Chu Nguyên cũng bị dọa, cầm lấy điều khiển từ xa, bấm chuyển kênh, đổi đến một kênh khá là bình thường, lúc này mới thở phào một hơi ôm con bé vào lòng trấn an, "Lạc Lạc đừng sợ a, đều là mấy thúc thúc và a di ở trong bộ đồ đó, không đáng sợ nha." Con bé nằm trong lòng nàng run lẩy bẩy một lúc, sau khi được Chu Nguyên trấn an mới từ từ bình tĩnh lại, nằm trong lòng một hồi, mới mở to mắt nhìn Chu Nguyên hỏi, "Nguyên Đại nói thật ạ?"
"Ừm, thật." Chu Nguyên gật đầu. Ở bên kia Dung Thanh không còn nghe tiếng nhạc vừa kích thích vừa đáng sợ nữa, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt điềm tĩnh của Chu Nguyên, bất mãn, "Con út nhanh mở lại."
Chu Nguyên mặc kệ nàng, để hai đứa con nít trộm coi phim ma với mình, quả thật hù chết người. Nàng cầm điều khiển bấm đổi kênh quay qua nói với Dung Thanh, "Hôm nay xem hài kịch, ngày mai con xem phim ma với mẹ."
Dung Thanh nhìn thoáng qua cháu ngoại ngoan của mình bị dọa cho ngốc ra, khẽ hừ một tiếng đồng ý đề nghị của Chu Nguyên.
Cuối cùng cũng đối phó xong ba đứa con nít, Chu Nguyên thở dài quay về phòng mình, gửi một tin nhắn cho Tô Mộc Nhiễm, cám ơn món quà của nàng. Suy nghĩ một chút lại gửi một tin nhắn cho Ôn Lương.
【Năm mới vui vẻ! Hôm nay mẹ tớ có tìm cậu rủ xem phim kinh dị không?】
Còn tưởng lâu lắm đối phương mới có thể trả lời, đột nhiên rất nhanh đã nhận được.
【Năm mới vui vẻ!!!!!!!!!!!! Ế, sao cô biết? Dung tỷ tỷ cũng tìm cô à?】
". . ." Chu Nguyên nhìn tin nhắn, vẻ mặt cạn lời. . . quả nhiên, nàng biết ngay là thế mà, mẹ nàng hôm nay thật sự rất buồn chán, đến nỗi rất muốn tìm một người xem phim ma với mình!
Bữa trưa, Chu Nguyên gọi một cú điện thoại cho Tô Mộc Nhiễm, nói Lạc Lạc sẽ ở lại đây ăn trưa và chiều, Lạc Lạc ở bên cạnh tràn đầy chờ mong nhìn chằm chằm điện thoại của Chu Nguyên, Chu Nguyên liền đưa điện thoại cho nó, sau khi nói vài câu với Tô Mộc Nhiễm, nàng liền đồng ý. Chỉ là lúc cúp điện thoại, Chu Nguyên nghĩ đến vừa rồi trong loa nghe giọng mũi nàng hơi dày, nhíu mày. Giọng mũi nặng như vậy, chẳng lẽ bị cảm rồi?
Chu Nguyên cùng cha mẹ còn có hai đứa nhỏ cả một ngày xem hài kịch, cuối cùng cũng đợi được đến buổi tối. Sau khi ăn cơm xong hai đứa lại chơi đùa một hồi, sau đó Chu Nguyên dắt Lạc Lạc về nhà. Dù sao mẹ của con bé còn đang chờ ở nhà a.
Lúc đợi thang máy leo lên Lạc Lạc đứng bên người Chu Nguyên, nắm ống quần nàng làm nũng, "Nguyên Đại~ hôm nay con ở nhà Nguyên Đại ăn cơm, tối nay Nguyên Đại ngủ lại nhà con có được không?"
Trong thang máy vắng vẻ ngoài Chu Nguyên và Lạc Lạc còn có một đôi tình nhân, thanh niên thời nay a, quả thật đúng là lớn mật. Từ khi tiến vào thang máy đã bắt đầu hừng hực lửa ôm hôn liên tục, động tác lớn mật đến khiến tiểu cô nương vừa tròn 18 tuổi như Chu Nguyên không cách nào nhìn