Đệ thất thập nhị chương: Hẹn gặp lại và này nọ
Điện thoại gọi được một nửa thì mất sóng quả thật không thể càng hãm hại người, Chu Nguyên tự nhận mình xui xẻo đi về trường, trong lúc đội viên chuẩn bị cơm tối nàng mới nhín thời gian đi lấy di động công cộng của trường nhắn tin cho Tô Mộc Nhiễm, xin lỗi chuyện đột nhiên mất sóng khi nãy.
Sâu trong núi không có nhiều nhà cửa, cạnh trường họcchỉ có thể nhìn thấy những ngôi sao, Chu Nguyên ngồi trên mặt bóng bàn, nhìn về phía dãy núi đen ngòm san sát nhau, nương theo ánh sáng ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Bầu trời đêm ở đây vô cùng đẹp, dù có đang là mùa đông, chỉ cần những lúc trời trong đều có thể nhìn thấy rất nhiều sao, đêm nay cũng như thường lệ cả một bầu trời đều là sao. Nhìn thoáng qua chiếc điện thoại mình đang cầm, lướt lướt những tấm ảnh hôm nay tiện tay chụp, Chu Nguyên sắp xếp lại một chút liền ngồi xếp bằng nắm di động, không nhúc nhích giống như một cây trúc xanh màu ngọc lục bảo bám chặt trên mỏm đá, dưới tấm màn đen đầu mi nhíu lại không biết đang suy tư chuyện gì.
Đội viên phía sau nàng bận rộn đi tới đi lui, thường xuyên nghe được tiếng nồi chén muôi chậu va chạm vào nhau. Thỉnh thoảng có vài tiếng ầm ĩ như vậy, khiến cho sự trầm lặng sâu trong ngọn núi này có vẻ càng thêm yên tĩnh. Những lúc một mình, cô đơn giống như là không khí cuộn trào mãnh liệt từ bốn phương tám hướng bao vây lấy bạn, mỗi lúc bạn hô hấp chúng liền thấm vào tứ chi xương cốt. Giữa dãy núi lặng yên, Chu Nguyên nắm di động, phải thừa nhận nàng đang nhớ nhung những ngày được cùng Tô Mộc Nhiễm đi qua con đường cây dài đằng đẵng.
Nàng chống cằm, nhìn những ngọn cây mà ánh đèn có thể rọi đến, rảnh rỗi ngồi ngây ngốc ra đấy.
"Tiểu Chu lão sư có điện thoại, có người đẹp tìm nha~ " Trầm Đội quen thói, giọng nói của hắn truyền đến từ phía sau, Chu Nguyên vẻ mặt nghi hoặc quay đầu lại, thấy hắn cầm chiếc điện thoại di động công cộng đứng ở cửa phòng học cười hớn hở.
". . ." Thấy bộ dạng này của hắn Chu Nguyên nhảy xuống bàn, chạy chậm đến trước mặt hắn nghi hoặc cầm lấy điện thoại, liếc ánh mắt kỳ quái về phía Trầm Đội, hắn nhún vai nhanh như chớp chạy vào bếp giúp đỡ. Chu Nguyên nhìn theo, sau đó nắm di động lên nói, "Alo, xin hỏi ngài là?"
"Chu Nguyên, là cô." Giọng nói của Tô Mộc Nhiễm từ trong điện thoại truyền đến, dưới một bầu trời đầy sao như đêm nay, tại trong khe núi trống trải đến chỉ nghe được tiếng gió thổi, có thể nghe thấy rõ ràng như vậy. Chu Nguyên há miệng, muốn nói cái gì, nhưng lần đầu tiên trong cuộc đời nàng nói không nên lời, chỉ có thể phát ra vài câu đại loại như, ế. . . a. . .
Có nhiều lời muốn nói lắm, nhưng mà lại không nói nên lời. . . đây là lần đầu tiên, khi xa nhà nhận được cú điện thoại của người khác, nhận được sự thân thiết, sự ân cần của nàng, cảm giác này quá mức mạnh mẽ, nỗi cảm động dâng đầy trong cổ họng, đủ để khiến phòng vệ yếu đuối hơn chục năm nay một đấm vỡ tan.
Ngoại trừ nuốt khan ra, cái gì cũng không làm được.
"Đột nhiên mất liên lạc, em thật sự dọa cô sợ." Chỉ nghe được đối phương nhẹ giọng trả lời độc mỗi một chữ, Tô Mộc Nhiễm nói tiếp câu như thế. . .
Sau khi cúp điện thoại, phải mất một hồi lâu Chu Nguyên mới bình tĩnh tâm tình kích động. Trả điện thoại về chỗ cũ, nàng mới phát hiện từ nãy đến giờ khóe miệng của nàng vẫn nhoẻn lên không có hạ xuống. Trạng thái này vẫn giữ mãi cho đến giờ cơm tối, làm cho Trần Đội ngồi đối diện nàng vẻ mặt hồ nghi, "Tiểu Chu lão sư hôm nay sao vậy, lẽ nào hôm nay mấy người đưa tụi nhỏ về được mời ăn thịt hả?"
"Nếu được ăn thịt thì đâu phải mỗi mình em ấy cười ngu, đúng hơn là sau khi Tiểu Chu lão sư nghe điện thoại mới cười ngu như vậy nha, chẳng lẽ. . ." Trầm Đội vuốt cằm nhìn Chu Nguyên he he cười, "Người gọi điện là bạn gái em à?"
"Lạch cạch. . ." Hắn vừa nói xong, một cậu trai bên cạnh bị dọa tới làm rớt đũa.
"Có lẽ không phải bạn gái đâu, nhìn sơ Tiểu Chu lão sư là một người tìm bạn trai mà." Trần Đội nhàn nhạt nói một câu như thế, sau đó đem Lão Kiền Mụ* bên cạnh cầm về, đẩy qua cho Trầm Đội, "Nè, Lão Kiền Mụ."
*Một loại hỗn hợp gia vị
"Cám ơn a!" Trầm Đội múc một thìa, trộn vào cơm, "Nhưng mà người gọi đến là nữ, giọng nói nghe rất êm tai, nói cái gì xin hỏi Chu Nguyên có ở đây không~ chùi ui, gọi Chu Nguyên dịu dàng vô cùng, nãy tôi còn tưởng chị của ẻm gọi tới. Nhưng mà bây giờ xem ra~ nói xem Chu Nguyên, người khi nãy có phải bạn gái em không a~ " Trầm Đội mở to mắt về phía Chu Nguyên, vẻ mặt ám muội.
"Chắc là tỷ tỷ, sao có thể là bạn gái chứ." Một đội viên trẻ tuổi thổ tào, nửa điểm cũng không chấp nhận ảo tưởng của đội trưởng.
"Con nít không nên ăn nói lung tung, nghe ca ca đừng xen vào." Trầm Đội đưa tay vỗ vai nàng, bộ dạng người trẻ tuổi à em còn non nớt lắm. Em gái ấy quay đầu nhìn, phát hiện đồng bọn xung quanh không ai có ý mở miệng xen vào, lúc này mới nhận ra, à, ra là trên bàn ăn lại bắt đầu bới móc nhiều chuyện.
Nghĩ đến hai ngày trước, cũng đang lúc ăn cơm, chỉ cần mở miệng mọi người sẽ bị hắn đem thiên tình sử của họ bất thình lình chuyển thành chuyện 囧, ngay tức khắc miệng của mọi người mọc dây kéo, ngoan ngoãn khép lại không ai nói gì.
"Được rồi Chu Nguyên, đã tới giờ không nói thật không ăn cơm!" Đối phó với tiểu thịt tươi xong, Trầm Đội nhìn Chu Nguyên nói như vậy. Trong đội có một luật bất thành văn, cũng khá giống như trò nói thật hay mạo hiểm, chỉ cần bị hỏi ngay giờ ăn cơm, phải thành thật trả lời. Đương nhiên, vấn đề đều là những việc có tiết tháo, vì vậy làm cho vài ngày ngắn ngủi ở đây có thể tám chuyện từ thiên nam cho đến địa bắc để cảm tình của các đội viên thêm khắng khít, có một vài trò chơi vẫn cần phải có thủ đoạn.
Chu Nguyên đang ăn cơm, sau khi vét sạch chén mới nhín chút thời gian ngẩng đầu nhìn hắn, vẻ mặt bình tĩnh hỏi, "Đại ca muốn biết cái gì?"
"Người con gái gọi điện cho em khi nãy phải bạn gái em không?" Vừa nghe lời này đôi mắt Trầm Đội sáng rỡ, lập lòe nhìn Chu Nguyên.
"Không phải." Chu Nguyên trả lời cực nhanh.
"Vậy em có bạn gái không?"
"Không có!"
"Vậy em có từng có bạn gái không?"
"Không có!"
"Vậy em có từng có bạn trai không?"
"Không có!"
Hai người một hỏi một đáp, tốc độ cực kỳ nhanh, khiến những người xem kịch vui bên cạnh phải sửng sốt, liên tục bốn câu đều bị nói không, sau khi hỏi một trận, Trầm Đội chau mày trầm mặc nhìn Chu Nguyên, hắn cau mày, nhìn mái tóc dài trên trán Chu Nguyên, đột nhiên cười nói, "Vậy tốt rồi, làm hảo huynh đệ, à không phải, là hảo tỷ muội, em có nguyện ý giới thiệu em gái ấy cho tôi không? Ca ca đã độc thân nhiều năm rồi ơ~ "
"Không được!"