Đệ thất thập tam chương: Đau dạ dày và này nọ
Trụ sở tổ chức trại đông nằm ở thành phố N, vì vậy để về trụ sở báo cáo Trần Đội và Trầm đội cũng phải đến đó, có vài đội viên muốn bắt xe về nhà từ thành phố N, cho nên buổi tối khi tới đây cả đám người cùng tụ lại ăn một bữa cơm.
Uống không ít rượu, uống cho đến 10 giờ, Chu Nguyên nhận được điện thoại của Tô Mộc Nhiễm, nói là muốn đến đón nàng. Vốn Chu Nguyên định mình tự đi, nhưng mà thời gian hiện tại không còn sớm nữa, nàng lại không quen nơi, huống chi cuối năm các thành phố lớn đều hỗn loạn đủ loại, Tô Mộc Nhiễm sợ nàng một mình đi về không an toàn, cho nên thuyết phục Chu Nguyên sau đó lái xe đến đón nàng.
Bên trong quán rượu mọi người vẫn còn đang rất hăng, dù sao cũng là lần gặp mặt cuối cùng, Trần Đội và Trầm Đội đã lén rời bữa tiệc tiễn Chu Nguyên xuống dưới. Lúc đứng dưới lầu chờ Tô Mộc Nhiễm đến, Chu Nguyên quay đầu hỏi Trần Đội bên cạnh đang giúp nàng đeo balô, "Sau này đội trưởng có dự tính gì?"
"À, hai năm không về nhà rồi, định về ngây ngốc một tháng, sau đó sẽ nhận một công việc làm nông từ bạn bè, có lẽ sau này sẽ an tâm làm nông dân vui vẻ không chừng." Trần Đội cười cười, đưa tay vỗ bờ vai Chu Nguyên, "Em xem, đã có sự nghiệp rồi, em có muốn giúp anh lo lắng một chút làm sao để thành gia không."
". . ." Chu Nguyên liếc mắt với hắn, vô cùng bình tĩnh, "Anh đóng gói Trầm đại ca mang về là có thể thành gia rồi, dù sao hai người đã chung chăn gối hơn hai năm, chuyện nên xảy ra cũng đã sớm xảy ra rồi đúng không." Thật ra Chu Nguyên nói cũng không sai, bởi vì lúc mới đến điều kiện ở trường học rất kém, cho nên hai người đàn ông này hay ngủ chung một chiếc giường, với lại vì nguyên nhân phong cách làm việc của cả hai, với lại Trầm Đội để tóc dài, sau khi các đội viên đã thân thiết với nhau đều trêu ghẹo hai người là cha hiền mẹ dữ, rảnh rỗi liền ghép họ thành một đôi.
"Ta khinh, chúng ta đã sớm cách nhau 800 năm rồi, Tiểu Chu đừng có nói bậy, anh còn phải tìm bạn gái a." Không đợi Trần Đội nói tiếp, Trầm Đội bên kia đã mở miệng, "À, đúng rồi, em nói sang năm em sẽ tha hương, hiện tại thân làm đại ca không có gì để cho em, sau này nếu có cơ hội đến thành phố Z sẽ mời em đi ăn cơm. À, đúng rồi, sau khi xuất ngoại nhớ cưa gái nước ngoài, sau này trở về cho ca ca nở mày." Hắn vỗ vai Chu Nguyên, bộ dạng ăn nói thành khẩn.
"Rồi rồi rồi, em biết rồi." Chu Nguyên gật đầu, bày tỏ chăm chú tiếp thu dạy bảo. Con người Trầm Đội a, cái gì cũng tốt, chỉ là thích nói giỡn với người ta, hơn nữa bản thân lại là người nhiệt tình làm công ích, có rất nhiều việc hắn đã chấp nhận, cho nên a, cả ngày đem Chu Nguyên ra đùa giỡn nàng cong. Lúc Chu Nguyên không muốn nói tiếp thì pha trò đổi chủ đề.
"Mà nhắc đến, Trầm đại ca sau này không định tìm công việc ổn định à?" Nhìn người bên cạnh, Chu Nguyên hỏi ngược lại một câu.
"Ừ, lại ra ngoài thêm vài năm, thừa dịp tuổi còn trẻ muốn chạy đến chỗ nào có thể thì chạy." Hắn lười biếng duỗi thắt lưng một cái, trả lời như thế.
Ba người ở đây chờ một hồi, xe của Tô Mộc Nhiễm đã đến, trong lúc Chu Nguyên đang nói chuyện phiếm với bọn họ nàng đã xuống xe đi về phía Chu Nguyên.
"Chu Nguyên." Giọng nói của Tô Mộc Nhiễm từ rất xa bên trái truyền đến, Chu Nguyên nghe vậy quay đầu lại, chỉ thấy đối phương mặc áo khoác trắng đứng cách đó không xa, thoáng chốc mắt nàng liền sáng rỡ.
"Tới ngay!" Nàng quay qua phất tay với Tô Mộc Nhiễm, "Lão sư chờ một lát." Sau đó xoay người, tạm biệt hai vị đại ca, "Người đón em đến rồi, em đi trước, tạm biệt."
"Ừ, tạm biệt." Đưa gì đó trong tay cho Chu Nguyên, Trần Đội cười cười nói.
Trầm Đội mở hai tay, cho Chu Nguyên một cái ôm, "Tạm biệt a, lúc rảnh rỗi nhớ đến Tứ Xuyên chơi, anh sẽ mời em ăn ớt."
"Được."
Xe cộ tới lui rất nhiều, tiếng xe gào thét lướt qua dưới ngọn đèn nê ông lập lòe giữa thành phố đêm đan vào nhau tạo thành một nhạc khúc. Chu Nguyên vác balô, xoay người đưa lưng về phía hai đại thúc thanh niên kia, từng bước đi tới nơi có người phụ nữ cố ý đến đón nàng. . .
Sau khi ném balô vào ghế sau, Chu Nguyên rất tự giác đi tới phó lái ngồi ngay ngắn, Tô Mộc Nhiễm cười cười, nhìn nàng mang dây an toàn, "Có lạnh không?" Chu Nguyên đã cài xong dây, lắc đầu, "Không lạnh, bên này ấm áp hơn thành phố Z nhiều."
"Vậy là được rồi, à, em ăn cơm chưa?" Tô Mộc Nhiễm nhấn chân ga, chậm rãi khởi động xe, nhìn một đống đèn xe ở phía trước, hỏi như vậy.
Chu Nguyên lắc đầu, "Có ăn, nhưng mà uống nhiều hơn." Bởi vì đây là lần liên hoan cuối cùng cho nên mọi người cơ bản không ăn gì, chỉ lo uống rượu. Nghe Tô Mộc Nhiễm hỏi mới chợt nhận ra mình hơi đói.
"Vậy về nhà thì tìm gì ăn một chút."
"Vâng."
Không biết có phải vì cả ngày nay đều lang thang ở ngoài hay không, sau khi lên xe Chu Nguyên đã tựa đầu vào cửa sổ nhẹ nhắm hai mắt. Lúc đi qua ngã tư đúng lúc đèn đỏ, Tô Mộc Nhiễm chậm rãi dừng xe, không có ai nói chuyện nên trong xe rất yên tĩnh. Phía sau có xe đang chuyển bánh, khi đèn xe lau qua kính chiếu hậu phản chiếu lại gương mặt của Chu Nguyên, vô ý thức Tô Mộc Nhiễm nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy nàng tựa đầu vào cửa sổ xe, vẻ mặt bình thản ngủ say.
Gương mặt trắng nõn của nàng dưới ngọn đèn soi rọi càng thêm vẻ mềm mại, sợi tóc vụn vặt cắt qua gò má, cả cơ thể ẩn trong bóng đêm trông vô cùng an tĩnh. Tô Mộc Nhiễm nhìn về phía đôi mắt nàng, lông mi thật dài chạm đến mặt kính giống như muốn thoát ra ngoài. . . nàng ở ngay bên cạnh, dù ẩn trong bóng đêm không thể nhìn thấy rõ, nhưng mà cảm giác lại thật như thế, thật đến chỉ cần đưa tay mình ra là có thể chạm vào.
Như vậy, thật tốt. . .
Tô Mộc Nhiễm mím môi, dời ánh mắt đi, nhìn con số màu đỏ không ngừng thay đổi, siết chặt tay lái.
Về đến Tô gia cũng 10 giờ rưỡi, Chu Nguyên chợp mắt một lát trên xe Tô Mộc Nhiễm lúc xuống xe nàng có hơi mơ hồ. Đi theo Tô Mộc Nhiễm lên lầu thấy Tô Mộc Nhiễm mở cửa đưa dép cho nàng lúc này nàng mới tỉnh ra, mình, đến nhà Tô Mộc Nhiễm rồi, hơn nữa ngôi nhà này, chính là nhà của cha mẹ Tô Mộc Nhiễm. . . trời ơi! Nhìn Tô Mộc Nhiễm ở bên cạnh thay giày, Chu Nguyên có chút sợ run. . .
???? nghĩ nhiều! Còn lòng vòng ngoài cổng gửi xe mà cứ tưởng mình sắp đăng quang hoa hậu! ????
Tô Mộc Nhiễm vừa đổi giày vừa nhỏ giọng nói chuyện với Chu Nguyên, "Lạc Lạc đang ngủ cùng cha mẹ cô, hai người ấy tuổi đã cao, cho nên lát phải cẩn thận chút nha. Em đi tắm trước đi, cô đi hâm cơm cho, ăn xong rồi ngủ tiếp." Sau khi thay giày, Tô Mộc Nhiễm mới phát hiện người bên cạnh mình còn chưa phản ứng, quay đầu lại nhìn, thấy Chu Nguyên đang ngẩn người ở đó không động đậy, nghi hoặc lại gọi một tiếng, "Chu Nguyên?"
"Ừm." Chu Nguyên gật đầu, ý bảo mình đã nghe.
Tô Mộc Nhiễm thở dài một hơi, cười nói, "Em nhanh đổi giày đi đó."
"Ừm." Gật đầu, cởi giày mình ra, giẫm lên dép đi theo Tô Mộc Nhiễm vào cửa.
Mở đèn phòng khách, Tô Mộc Nhiễm đưa Chu Nguyên vào phòng ngủ, để Chu Nguyên chuẩn bị đồ đạc xong thì đưa Chu Nguyên đến phòng tắm.
"Dầu gội và sữa tắm ở chỗ này, những cái thứ khác em có chưa, cần khăn tắm chứ?" Tô Mộc Nhiễm đưa đồ đạc cho Chu Nguyên, nhẹ giọng hỏi.
Chu Nguyên lắc đầu, ý bảo mình ổn, "Cám ơn, quấy rầy cô rồi." Nàng ôm quần áo, cúi đầu nói cám ơn với Tô Mộc Nhiễm, bộ dạng ngoan ngoãn này giống y như lần đầu tiên Tô Mộc Nhiễm gặp nàng, quá mức ngượng ngùng và nhút