Đệ cửu thập tứ chương: Hẹn ước ba năm
Những ngày một mình luôn trôi rất nhanh, vội vàng bận rộn đảo mắt lại đến mùa hè. Tối ngày 11 Chu Nguyên trở về, ngày hôm sau mở to đôi mắt ngáy ngủ xuất hiện trước cửa nhà Tô Mộc Nhiễm thật sự làm đối phương hết cả hồn. Nhìn người ngồi bên cạnh mình tựa lưng vào ghế liên tục gật gù, Tô Mộc Nhiễm nhìn sắc mặt tái nhợt của nàng, quả thật thấy đau lòng.
Không có trang điểm cũng không có lễ phục, Chu Nguyên cứ như thế vô cùng đơn giản sạch sẽ sảng khoái xuất hiện ở hôn lễ của Cố Minh Nhan.
Hôm nay Cố Minh Nhan là người phụ nữ đẹp nhất, mặc áo cưới trắng tinh giẫm lên chiếc thảm đỏ quả thật không thể thêm mê người hơn nữa. Chu Nguyên đi theo Tô Mộc Nhiễm ngồi bên bàn tiệc bạn thân, lúc cô dâu và chú rể đến kính rượu Chu Nguyên đang dẻ xương cá cho Lạc Lạc, làm tay nàng đều là dầu mỡ.
Chị em tốt nhiều năm như vậy, Cố Minh Nhan nhất định phải uống một chén với Tô Mộc Nhiễm, nàng có từ chối cũng không được, hiếm khi hào sảng uống một hơi cạn sạch. Kính rượu một vòng, lúc này rể phụ đưa rượu đến trước mặt Chu Nguyên.
Ban đầu Cố Minh Nhan không có chú ý đến Chu Nguyên, chờ Chu Nguyên cầm ly rượu đứng lên nói hoa hảo nguyệt viên các loại chúc phúc, nàng mới phản ứng được, ấy, tiểu bằng hữu này vậy mà cũng đến.
Nhưng chờ Chu Nguyên kính xong rượu, chuyện xấu hổ đến rồi. Quy củ bên này là như vầy, lấy một ly rượu từ rể phụ để cạn cùng cô dâu chú rể là phải bỏ tiền lì xì lại, vấn đề là Chu Nguyên không có mang theo tiền, hôm nay ra ngoài cái gì cũng không có mang theo a. Trong lúc nàng ý thức được việc này, người bên cạnh đã vươn tay thả một bao lì xì đỏ lên mâm của rể phụ.
"Đây là phần của em ấy." Sau khi Tô Mộc Nhiễm yên lặng nhìn Chu Nguyên cạn hết ly rượu, cho tiền lì xì, nhẹ giọng nói. Chu Nguyên quay đầu lại nhìn nàng, chỉ thấy nàng nhoẻn miệng cười, dáng vẻ dịu dịu dàng dàng. Đương nhiên khi nàng làm việc này, Chu Nguyên nhìn nàng, cũng không ngăn được miệng mình nhoẻn lên.
Cố Minh Nhan nhìn thoáng qua Tô Mộc Nhiễm, lại nhìn thoáng qua Chu Nguyên, chung quy vẫn cảm thấy có cái gì không đúng. Nhưng suy nghĩ này rất nhanh đã bị nàng ném ra sau đầu, dù sao thì hôm nay cũng là ngày nàng kết hôn, bận lắm ha.
Sau khi cô dâu chú rể kính rượu bàn của họ xong, Tô Mộc Nhiễm và Chu Nguyên liền ngồi xuống. Chu Nguyên ngồi giữa, bên phải là Tô Mộc Nhiễm, bên trái là Lạc Lạc, ở quá gần hai người, Chu Nguyên vươn đũa giúp Tô Mộc Nhiễm gắp đồ ăn, lúc đặt vào chén nàng thì hơi nghiêng người đến kề bên tai hỏi nhỏ, "Cô đã chuẩn bị từ trước à?"
"Ừm." Tô Mộc Nhiễm gật đầu, gắp đồ Chu Nguyên đưa lên ăn, sau đó ngẩng mắt hỏi, "Tửu lượng em tốt lắm à?"
". . ." Chu Nguyên suy nghĩ một chút, nhất thời không biết nên trả lời thế nào, sau khi ăn một đũa mới châm chước hỏi, "Cô không thích người uống rượu?"
"Không có." Tô Mộc Nhiễm lắc đầu, "Chỉ tùy tiện hỏi thôi."
". . ." Chu Nguyên bị nàng làm cho thấp thỏm không yên, một lát mới ấp úng trả lời một câu, "Ừm."
Tương tác nho nhỏ của hai người không bị ai phát hiện, Lạc Lạc bên cạnh ăn đến vui vẻ, mối bận tâm của nó chính là không ngừng nghĩ nếu Nguyên Đại cũng đến đây tại sao Đường Văn Nhuận không đến cùng a?
Tiệc rượu ăn đến 4 giờ chiều, sau 4 giờ cô dâu chú rể bị đuổi về tân phòng, một đám người hăng hái sôi nổi bắt đầu cản trở động phòng. Chu Nguyên thấy tập tục này quả thật da đầu ngứa ngáy, vừa nhìn cô dâu chú rể bị mọi người chọc ghẹo vừa thầm phỉ nhổ nếu đã bị giày vò như thế sao trước đó đi chọn hôn lễ Trung - Tây kết hợp làm chi vậy. Đợi đến khi tất cả sắp kết thúc đã là 10 giờ rưỡi, Lạc Lạc cũng đã mệt nằm ngủ gà ngủ gật trên sofa.
Rể phụ Lý Văn từng vài lần giao tiếp với Tô Mộc Nhiễm thấy họ phải về, đương nhiên đuổi theo rất lịch thiệp hỏi có muốn hắn đưa về hay không, tự mình lái xe đến đây đương nhiên là Tô Mộc Nhiễm từ chối.
Ôm đứa trẻ ngủ mê mệt vào lòng, Chu Nguyên nhìn người đàn ông vẫn đang xum xoe với Tô Mộc Nhiễm hoàn toàn xem nhẹ nàng và Lạc Lạc, gương mặt quả thật đen như đáy nồi. Ngay lúc người đàn ông đó còn muốn đưa tay giúp bồng Lạc Lạc, rốt cuộc Chu Nguyên cũng nhịn không được nữa. Nghiêm mặt lạnh lùng nói một câu không cần, bồng Lạc Lạc bỏ đi trước.
Nhắm mắt làm ngơ! Nhìn không nổi thì nàng trốn không được sao, hừ hừ hừ!
Tô Mộc Nhiễm thấy bộ dạng của nàng cũng hiểu nàng đang khó chịu, rất nhanh tìm lý do thoát khỏi quý ngài này, đuổi theo Chu Nguyên ra ngoài lấy xe.
Ôm đứa trẻ trong lòng, trên đường về nhà, Chu Nguyên vuốt tóc con bé, nhìn Tô Mộc Nhiễm đang lái xe ở phía trước có chút đăm chiêu nó một câu, "Em đang suy nghĩ, hè này có nên đi lấy bằng lái xe trước không."
"Hả?" Vô thức Tô Mộc Nhiễm hỏi lại một câu, "Tại sao?"
"Chở cô về nhà a, dù em đã biết lái xe, cũng có thể chở cô, nhưng không có bằng lái thì tóm lại vẫn phiền phức a." Nhìn đứa trẻ nằm trên đùi mình, Chu Nguyên nhẹ giọng nói.
"Ừm hửm." Tô Mộc Nhiễm nắm tay lái, bộ dạng tâm tình tốt, "Không phải em nói không bằng lái cũng rất an toàn, đáng tin cậy sao?"
"Nói thì nói vậy, nhưng chỉ trên phương diện an toàn thôi. Mà chuyện đó cũng lâu rồi, cô còn nhớ nhỉ?" Chu Nguyên thở dài một hơi, cười khẽ.
"Nhớ chứ. . . chẳng lẽ lại không nên."
"Cũng không phải, có vài câu nói, nói xong liền nhớ, có vài câu nghe rồi lại bỏ ngoài tai mà. Dù sao trước đây em còn nhỏ, lời nói cũng có chút ấu trĩ a, những câu ấu trĩ đó cô đừng nhớ nha."
"Hiện tại em cũng đâu có lớn. . ."
"Dù sao cũng lớn hơn một tuổi mà, lớn hơn một tuổi, rất nhiều thứ không giống xưa nữa." Hai tay nàng vỗ về mái đầu đứa trẻ, Chu Nguyên nhìn con đường không ngừng thay đổi ở phía trước, đôi mắt nhu hòa.
"Đúng vậy." Tô Mộc Nhiễm gật đầu, hiểu được lời của nàng, "Quả thật nói vậy cũng không sai."
"Nè, cô cũng hiểu phải không." Chu Nguyên cười, "Mặc dù có vài thứ sau khi trưởng thành rồi sẽ thay đổi, thế nhưng có vài thứ vẫn không thay đổi."
"Ví dụ như ngoan cố?"
"Cô đang nói em ngoan cố?"
"Ừm, đứa trẻ ngoan cố."
"Vâng thưa người lớn không ngoan cố." Chu Nguyên bất đắc dĩ cười cười, suy nghĩ một chút, lại hỏi một câu, "Em hỏi một câu, cô sẽ kết hôn chứ?"
". . ." Câu hỏi nửa năm trước gõ vào lòng lại một lần nữa được nghe, bàn tay nắm vô lăng của Tô Mộc Nhiễm vẫn căng thẳng, con đường phía trước rất thông thoáng, không có gặp đèn đỏ, Tô Mộc Nhiễm nhìn những tòa nhà trùng trùng điệp điệp lau qua cửa sổ xe, suy nghĩ hồi
Sau 90 chương, 2 chương qua nay quả thật thỏa mãn quá ???? Ha ha há há hé hé