Đệ cửu thập ngũ chương: Cái gọi là tình yêu
Con đường dài đến ba năm này, ngay khi Tô Mộc Nhiễm ước hẹn, đã bắt đầu rồi.
Tình yêu của một người có thể duy trì được bao lâu, Chu Nguyên không biết. Bạn bè bên cạnh nàng luôn tan rồi lại hợp, hợp rồi lại tan, hoặc là oanh oanh liệt liệt yêu nhau mấy tháng sau đó muốn sống muốn chết dằn vặt nhau mấy tuần rồi chia tay tìm kiếm niềm vui mới. Mỗi lần nghe bạn cùng phòng cãi vả với bạn trai, Chu Nguyên nhìn tình cảnh đó, nghĩ đến bản thân và Tô Mộc Nhiễm, vẫn cảm thấy trong lòng rất ấm áp.
Nàng và Tô Mộc Nhiễm một năm chỉ có thể gặp mặt nhau hai lần, một tuần cũng không thể nhiều hơn 2 lần video call, mỗi lần gặp đều có nhiều thứ nói cũng không hết làm gì có thời gian cãi nhau. Gần nhau không dễ, cho nên sẽ quý trọng gấp đôi.
Chuyện giữa nàng và Tô Mộc Nhiễm, Chu Nguyên không có nói với ai, tình cảm là chuyện của hai người, tại sao phải nói cho người khác biết? Người không liên quan không cần biết, người liên quan thì chưa đến lúc biết.
Tình yêu này, sau khi công khai, mỗi khi nhắc đến đều phải khen một câu, đồng chí Chu Nguyên giấu giếm thật sự quá tốt đi, khiến cho Chu Nguyên ngoại trừ nhướng mày đắc ý thì không còn biểu cảm khác để đáp lại.
Sau khi hai người xác định quan hệ, ngoại trừ trái tim cảm thấy an toàn, không có gì biến hóa. Hai người ở bên nhau giống như bình thường, hình thức cũng không khác trước đây. Tháng đầu tiên quen nhau Chu Nguyên ở trong nước hai người còn có thể hẹn hò a ăn cơm a vân vân như một cặp đôi bình thường, chỉ là mỗi lần ra ngoài đều phải dắt theo Lạc Lạc và Nhuận Nhuận, cơ hội hai người ở riêng với nhau rất ít. . .
Chờ đến cuối tháng 8, Chu Nguyên lấy được bằng lái xe cũng đã đến lúc đi học lại, cuộc chia ly lâu dài lại bắt đầu.
Cũng giống như tất cả các cặp đôi yêu xa, video call, rảnh rỗi thì nhắn tin, lúc gặp mặt luôn thấy thời gian quá ít. Nhưng cũng như một năm trước, đề tài luôn là những việc vặt hàng ngày không có gì thay đổi.
Một ngày nào đó tháng 11, lúc đang video call Tô Mộc Nhiễm hỏi một câu, "Có phải bây giờ nên để Lạc Lạc ngủ một mình không?" Chu Nguyên nghe xong ngây ra một lúc, tỉ mỉ ngẫm lại đây là Tô Mộc Nhiễm đang hỏi ý kiến của nàng, ý thức được điều này đương nhiên Chu Nguyên rất vui vẻ, cân nhắc cẩn thận một hồi, Lạc Lạc cũng 6 tuổi rồi, không thể dính lấy mẹ hoài, cũng đến lúc để con bé ngủ một mình.
Nói ra ý kiến của mình một chút, Tô Mộc Nhiễm gật đầu, coi như đồng ý với quan điểm của nàng, Chu Nguyên nói sẽ tìm thời gian để giải thích với Lạc Lạc, kết quả ngày hôm sau nàng làm công tác tâm lý cho Lạc Lạc.
Con nít dễ dỗ, Chu Nguyên nói vài phút, Lạc Lạc liền cam đoan mai mốt nó sẽ ngủ một mình. Sau khi hứa hẹn với con bé xong, Tô Mộc Nhiễm bắt đầu sửa sang lại căn phòng khách bên cạnh đổi thành phòng ngủ cho con bé, từ cách bố trí cho đến sắp xếp đồ đạc Tô Mộc Nhiễm đều hỏi ý kiến Chu Nguyên.
Chu Nguyên rất hài lòng, cũng vui vẻ giúp đỡ chuyện này, vì thế nàng hiếm khi gọi điện thoại hỏi tỷ tỷ nhà mình. Đây là chuyện đầu tiên nàng làm cho nhà của họ, tuy rất nhỏ nhặt, tuy nàng chưa được tính là người trong nhà, nhưng nàng vẫn làm tận tâm tận lực.
Mới bắt đầu ngủ một mình Lạc Lạc thấy không quen, nhưng qua một tuần cũng từ từ thích ứng, thậm chí còn rất tự hào khoe với Đường Văn Nhuận rằng mình không sợ tối còn dám ngủ một mình nói chung là khoe khoang bản thân dũng cảm các kiểu, trực tiếp làm cho Đường Văn Nhuận sau khi Chu Nguyên ra nước ngoài thì ngủ cùng ông bà ngoại thấy không vui mà quấy lên, ầm ĩ với Dung Thanh nói muốn ngủ một mình.
Nhưng thật ra Dung Hoàn đồng ý, yên tâm mạnh dạn ném cháu ngoại mình vào phòng ngủ trước kia của Chu Nguyên. Đường Văn Nhuận cũng là đứa gan dạ, rất nhanh thì quen với cuộc sống một mình lăn lộn trên chiếc giường rộng lớn, con nít hai nhà rốt cuộc cũng bắt đầu bước chân độc lập đầu tiên.
Ngày nghỉ Noel Chu Nguyên muốn về nước, không giống như trước đây có ngày nghỉ liền đi chơi khắp nơi, bây giờ chỉ cần có ngày nghỉ dài hạn nàng đều ngoan ngoãn về nhà gặp phụ huynh.
Lúc Chu Nguyên về nước Tô Mộc Nhiễm còn đang trên lớp, làm một người bạn gái nhị thập tứ hiếu đương nhiên mỗi ngày nàng đều mượn cớ để lấy xe của cha rước Tô Mộc Nhiễm đi làm về chở nàng đi ăn cơm. Chu Nguyên có bằng lái xe tuy trong túi thì không có bao nhiêu tiền thế nhưng vẫn hy vọng có thể làm Tô Mộc Nhiễm thoải mái một chút trong lúc nàng còn ngây ngốc ở trong nước.
Khi hai người ra ngoài ăn cơm cho đến bây giờ Tô Mộc Nhiễm cũng không để Chu Nguyên trả tiền, hầu như lần nào nàng cũng lặng lẽ đi thanh toán, sau nhiều lần lặp đi lặp lại, Chu Nguyên cau mày, tình huống này thật giống như Tô Mộc Nhiễm đang bao nuôi nàng, tuy lần nào kháng nghị với Tô Mộc Nhiễm, đối phương đều an ủi nói lần sau sẽ để em trả a, nhưng số lần Chu Nguyên trả đều là con số không đáng lưu ý.
Dù hiện tại nàng vẫn chưa độc lập kinh tế, nhưng cũng không thể để lần nào cũng là Tô Mộc Nhiễm trả a. Hơn nữa hai năm nay nàng cũng để giành được không ít tiền, đủ để chi tiêu với Tô Mộc Nhiễm. Vì vậy trong buổi hẹn hò đêm Noel, Chu Nguyên giãi bày rõ ràng rằng mình rất bực với chuyện này.
Trên đường lái xe chở Tô Mộc Nhiễm về nhà, Chu Nguyên dừng xe lại giữa đường, ầm ĩ một trận với Tô Mộc Nhiễm.
Được rồi, thật ra không phải là cãi nhau, chỉ một mình Chu Nguyên trần thuật bất mãn của bản thân.
Chu Nguyên là một người có thể nhẫn, nhưng chỉ cần đến lúc không thể nhẫn nữa muốn giải quyết thì tuyệt đối sẽ làm cho rõ ràng, nàng trần thuật quan điểm của mình, từ hiện tại nói đến tương lai, câu nào cũng hùng hồn.
Cả quá trình Tô Mộc Nhiễm không xen vào câu nào, chỉ để Chu Nguyên nói xong nàng mới gật đầu, đồng ý đề nghị của Chu Nguyên, đồng thời xin lỗi. . .
Nhiều ít Chu Nguyên cũng hiểu được lòng của nàng, chỉ là không đồng ý quan điểm của nàng. Chu Nguyên vẫn cảm thấy hai người ở bên nhau có gì cũng phải chia sẻ với nhau, kinh tế cũng được, công việc cũng được, dù sao chia sẻ cùng nhau mới có thể công bằng, nếu như cái gì cũng đặt về một phía, vậy thì quá mệt mỏi.
Nàng không hy vọng mình trở thành một đứa con thứ hai của Tô Mộc Nhiễm, nàng là người yêu của Tô Mộc Nhiễm, không phải là con, cho nên nàng không cần Tô Mộc Nhiễm giúp mình gánh vác tất cả, dù cho chỉ là kinh tế.
Sau khi giãi bày nỗi lòng, coi như hai người lại gần nhau thêm một bước. Giải quyết được vấn đề Chu Nguyên liền đưa Tô Mộc Nhiễm về nhà, khôi phục lại dáng vẻ nói cười như trước.
Đây là tranh chấp đầu