- Còn ai xa lạ tất nhiên là Vương Nhất Bác.
Vu Hân lộ gương mặt tự nhiên, ngoài cậu thì ai xứng làm chồng nàng nữa.
Vu Hân lớn hơn Nhất Bác 2 tuổi nhưng nàng đã say nắng Nhất Bác ngay lần đầu tiên gặp, từ đó nàng cứ nằng nặc đòi cưới Nhất Bác nên Vu Bân hứa bừa rằng khi nàng ốm, hắn sẽ cưới Nhất Bác cho ai ngờ giờ nàng đã ốm thật.
- Anh đã kêu em không có khả năng đó còn gì ?
Vu Bân pha chế cho nàng một ly cocktail màu hồng nhạt " Sweet " bên trên được điểm thêm một cánh hoa hồng, nhìn vừa nhẹ nhàng nữ tính nhưng cũng thật quyến rũ.
Vu Hân gật đầu cảm ơn rồi cầm lên mà thưởng thức.
- Sao không có khả năng ? Không phải anh bảo nếu em ốm anh sẽ gả em cho anh ấy sao ?
- Vu Hân à, ngày xưa anh chỉ nói vậy cho em yên tâm mà du học, em hơn em ấy tận 2 tuổi đã thế em ấy đã có người yêu rồi rãnh đâu mà yêu em.
Vu Bân lắc đầu ngán ngẩm, mong sao cậu nhóc kia không xử hắn vì cái tội gả cậu bừa bãi.
Hắn nghiêm túc nhìn Vu Hân giọng cũng nghiêm hẳn.
- Anh nghĩ em nên bỏ đi, cứ như vậy không những anh mà đến em cũng bị cậu ta gϊếŧ mất nhớ đừng làm gì quá đáng với cậu ta, nghe không ?
Nhìn thấy cái dáng vẻ nghiêm túc hiếm có của gả anh trai, Vu Hân uống nốt ly cocktail rồi cau mày, nàng phồng má lên rồi cũng qua loa trả lời.
- Biết rồi.
Nhận ra giọng điệu hờn dỗi trong giọng cô nàng, hắn chỉ cười nhẹ rồi cởi chiếc áo ngoài ra, cầm chiếc áo khoác lên rồi kéo tay Vu Hân đi.
- Mấy đứa canh quán, có việc gì báo anh.
Nói rồi Vu Bân kéo Vu Hân ra ngoài xe chở cô nàng đi khắp nơi mua sắm, ăn uống vui chơi.
Hiếm có cơ hội gặp mặt hắn phải chiều chuộng cô em gái một bữa mới được.
Sau khi từ quán Bar chở về, Vương Nhất Bác phóng xe ngay đến công ty, cậu dường như mang cả bầu ám khí vào công ty khiến ai ai cũng sợ hãi mà trốn đi không dám cản đường chỉ sợ bị mất mạng không toàn thây.
Nhất Bác một mạch đến thang máy chuyên dụng bấm ngay con số lớn nhất trong bảng số.
Mất vài phút, chiếc thang máy mở ra, cậu sải bước đến căn phòng duy nhất có ở tầng này, tay tháo lỏng chiếc caravat rồi thả mình lên chiếc ghế làm việc.
Nhẹ nhắm đôi mắt mệt mỏi, cậu tựa đầu ra sau thì phía cửa vang lên tiếng gõ.
- Vương Tổng.
- Vào.
Uông Trác Thành mở cửa rồi từ ngoài bước vào, trên tay là một tập hồ sơ.
- Vương Tổng, kết quả điều