Trác Thành lẽo đẽo đi sau Nhất Bác, hắn vẫn không hết ủy khuất từ vụ khi nãy.
Nhưng rồi hắn cố gắng đi nhanh cho ngang bằng Nhất Bác nhìn cậu đang cắn móng tay, Trác Thành không nhịn được mà liều một phen.
- Vương tổng, cậu đồng ý về nhà lão ta ư ?
Nhất Bác bỗng khựng lại, cậu quay sang nhìn Trác Thành liên nhíu mày.
- Tôi đồng ý khi nào ?
- Cậu mới đồng ý đó !
Nhất Bác bỡ ngỡ, Trác Thành ngờ nghệch chuyện gì đang xảy ra vậy ?
Thời gian cứ thế mà trôi đi, cuối cùng Nhất Bác đã có mặt tại Tiêu Gia.
Cậu an nhàn ngồi ở phòng khách mà uống nước.
Phía đối diện cậu chính là một cái cửa kính dẫn ra ngoài vườn, Nhất Bác vô tình đưa mắt nhìn thì ánh mắt cậu bỗng dừng lại ngay trên bầy thỏ đang lăn tăn kia.
Không hiểu sao khoé miệng cậu lại khẽ cao lên nhưng liền hạ xuống khi bên ngoài truyền đến tiếng chân.
- Xin lỗi Vương tổng vì sự chậm trễ của tôi.
Nhất Bác chỉ nhẹ gật đầu không nói gì.
Ông Tiêu mới tiến đến ngồi xuống ghế đưa tay rót cho bản thân một ly trà thơm ưa thích của ông.
Ông Tiêu kêu dì Lý đang loay hoay phía sau bếp lên gọi Tiêu Chiến nhưng anh vẫn không chịu ra khỏi phòng.
Nhất Bác uống một ngụm nước, cậu liếc nhìn lên cầu thang.
- Tôi chỉ cần làm cho anh ta ra khỏi phòng và ăn cơm ?
Nhất Bác lạnh nhạt lên tiếng, cậu bắt chéo đôi chân rồi khoanh tay nơi trước ngực.
Ông Tiêu gật đầu rồi liền dẫn cậu lên trước cửa phòng Tiêu Chiến, ông Tiêu đưa tay gõ cửa nhưng bên trong vẫn im lìm không chút phản ứng.
- Tiêu Chiến, ta đưa đến một người khách rất đặc biệt này con ra chào hỏi người ta một tiếng đi.
Ông Tiêu ôn nhu nói nhưng bên trong vẫn truyền lại là sự im lặng.
Ông đưa tay mở cửa nhưng có vẻ cửa đã được khoá ở bên trong.
Nhất Bác nhíu mày, cậu đưa tay sờ nhẹ cánh cửa rồi lùi ra vài bước.
- Tránh ra.
Nhất Bác lạnh nhạt nói, ông cũng nghe theo mà lùi ra xa.
Nhất Bác hít một hơi sâu rồi lấy thế một cước đá bay cánh cửa phòng tạo nên một âm thanh động trời.
Ông Tiêu giật nảy cả mình rồi nhìn sang Nhất Bác đang phủi đồ trong đầu không thể không nghĩ rằng cậu chính là hiện thân của quái vật.
Nhất Bác không nói gì cậu bước vào phòng thì thấy Tiêu Chiến đang ngồi trên thành của cửa sổ, ông Tiêu thấy vậy liền chạy đến mà kéo anh vào trong phòng.
- Tiêu Chiến con làm gì vậy ?
Ông Tiêu lo lắng mà nhìn anh, anh chỉ lạnh lùng nhìn ông rồi né tránh đụng chạm của ông.
Tiêu Chiến định tiến đến chiếc giường thì mới nhận ra căn phòng của mình còn có một thân ảnh xa lạ khác.
Tiêu Chiến đưa mắt nhìn Nhất Bác một thân mặc âu phục, mái tóc vuốt ngược còn vương một vài cọng tóc trên trán còn đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn anh.
Động tác của Tiêu Chiến bỗng có chút khập khững, anh ngồi lên giường đưa hai tay đặt lên đùi rồi lạnh nhạt nhìn anh.
- Cậu đến đây làm gì ?
Ông Tiêu ngạc nhiên, anh nói chuyện thật kìa ? Cậu đúng thật là có hiểu quả.
Ông Tiêu gật đầu với Nhất Bác ra hiệu tiếp tục.
- Ở.
- Ở ? Ai cho cậu cái quyền đó ?
Thấy thái độ dửng dưng của Nhất Bác, Tiêu Chiến đã có phản ứng gương mặt không còn vô cảm như trước mà đã có chút gì đó gọi là cảm xúc.
Tiêu Chiến có chút gắt giọng nhưng Nhất Bác chẳng mảy may quan tâm cậu vẫn rất lạnh nhạt.
- Tại sao tôi