- Một im hai tôi thả anh xuống cầu thang.
Tiêu Chiến ủy khuất mà im lặng mặc cho Nhất Bác xốc lên xốc xuống, anh chỉ như con gấu bông vô chi vô giác mặc người khiêng vác từ nơi này đến nơi kia.
Nhất Bác theo cảm tính mà đã lần mò được xuống phòng ăn, ông Tiêu đã ngồi sẵn ở đó còn dì Lý thì tất bật dọn đồ ăn lên bàn trông rất ngon mắt.
Nhất Bác liếc nhìn rồi tiến đến chỗ cạnh ông Tiêu gần như là ném anh xuống chiếc ghế ở đó còn mình thì chọn một cái ghế cách khá xa họ.
Tiêu Chiến cau mày mà xoa xoa cái lưng của mình, anh không ngừng trợn mắt nhìn Nhất Bác.
- Vương tổng, cậu không nhẹ nhàng với A Chiến hơn được sao ?
Ông Tiêu xót lòng nhìn Tiêu Chiến, ông đưa tay xoa lưng cho anh nơi bị đập vào lưng ghế.
Tiêu Chiến có chút thoải mái để cho ông xoa, thấy anh gần như không còn bài xích mình nữa ông mới xua tan bớt nỗi lòng.
- Nhất lời nói nhì vũ lực.
Nhất Bác từ tốn cầm đũa lên ăn cơm, tuy mấy món trên chỉ là mấy món đơn giản nhưng đây chính là bữa cơm có thể gọi là gia đình mà suốt 4 năm qua cậu mới có thể hưởng thụ nó.
Đáy mắt Nhất Bác bỗng loé một tia u buồn, động tác gắp cũng có chút động.
Tiêu Chiến thấy sự dao động của cậu, anh mới híp mi nhìn cậu.
Hình như là anh thấy cậu có gì đó rất lạ nhưng anh vẫn không nhận ra, thấy cậu ăn rất ngon miệng chiếc bụng rỗng suốt mấy ngày cuối cùng đã không chịu nỗi mà réo lên vài tiếng.
- Tiêu Chiến mấy ngày con không ăn rồi, giờ ăn đi kẻo đau dạ dày đấy.
Ông Tiêu gắp cho anh một miếng thịt bỏ vào chén, Tiêu Chiến nhẹ nhàng cười rồi bắt đầu động đũa.
Tiêu Chiến cảm thấy bản thân rất có lỗi với ông.
Từ khi anh biết trong anh còn có Bạo Hoàng anh đã rất sợ hãi và cảm giác rất xa lạ với mọi người xung quanh.
Vì một phút kích động mà đã làm anh mất hết niềm tin hay thú vui trong cuộc sống, cứ tưởng anh phải sống như thế suốt quảng đường còn lại nhưng anh đâu ngờ Nhất Bác lại lần nữa xuất hiện trong cuộc đời anh, đã thế còn ở chính trong căn nhà anh.
Đợi anh động đũa thì Nhất Bác đã ăn xong, cậu ăn rất ít cũng rất nhanh.
Phần thức ăn cũng vơi đi rất ít.
- Cậu ăn xong rồi sao ?
Nhất Bác gật đầu, đúng thật bình thường cậu chỉ ăn cho có hoặc nhịn luôn.
Bữa cơm hôm nay là bữa cơm đầu tiên mà cậu cảm thấy rất ngon miệng nhưng cậu không thể ăn nhiều hơn.
Tiêu Chiến vừa gắp đồ ăn vừa đưa mắt lên nhìn cậu, một tổng tài công suất như cậu mà chỉ ăn như vậy thì sức đâu ra.
Cậu đúng là không phải người.
- Phòng tôi ?
- À phòng cậu đối diện phòng Tiêu Chiến.
Nhất Bác nhận được câu trả lời thì liền quay gót bỏ đi, đợi cậu đi khỏi Tiêu Chiến mới đặt đũa xuống rồi quay sang thăm dò ông Tiêu.
- Ba cậu ta ở nhà mình thật sao ?
- Đúng vậy là ta mời cậu ấy vì một vài lý do trong công việc.
Tiêu Chiến ồ một tiếng, anh rất quan ngại nhưng cũng không thể can thiệp được việc của ông Tiêu.
Bỗng Tiêu Chiến xà vào lòng ông Tiêu làm ông có chút giật mình nhưng cũng ôn nhu mà vuốt tóc cậu.
- Ba con xin lỗi vì mấy ngày qua.
- Chiến à, con không phải xin lỗi người cần xin lỗi chính là ta.
Nhất Bác lên phòng liền nằm xuống chiếc giường mềm mại rộng lớn mà