Thời gian trong thang máy trở nên chậm chạp một cách lạ thường, tầng 28 mở ra, hành lang quen thuộc, cơn ác mộng năm năm trước tựa như mới chỉ xảy ra hôm qua mà thôi, Ninh Hinh không còn chạy nữa, bình tĩnh bước từng bước về phía căn hộ đã năm năm rồi cô chưa từng bước vào, nhập lại mật mã, chính là ngày sinh nhật của Nhất Bác cùng Tiêu lão sư ghép vào.
Cánh cửa được mở ra, ánh sáng tràn ngập cả căn hộ nhưng vẫn mang vẻ đìu hiu cô quạnh của mùa đông, rèm cửa cũng bị gió thổi bay phấp phới, bên ngoài tuyết vẫn rơi đều, cả căn hộ tràn ngập mùi hương nước hoa yêu thích nhất của Nhất Bác lúc trước, Ninh Hinh do dự đứng trước cánh cửa phòng ngủ, rất sợ cái cảnh năm năm trước lần nữa được lặp lại, nhưng rồi lại vẫn dứt khoát mở ra.
Căn phòng tràn ngập ánh sáng, mùi thơm nước hoa cũng nồng đậm hơn, Tiêu lão sư nằm ở trên dường, đôi mắt nhắm nghiền, ánh sáng chiếu vào ngũ quan tinh xảo đã bị thời gian bỏ quên ấy.
Vị trí mà Tiêu lão sư nằm vừa vặn là bên cạnh Nhất Bác năm ấy nằm, màn hình ti vi cũng đang chiếu lại bộ phim Trần Tình Lệnh.
Chiếc nhẫn DR trên tay Tiêu lão sư bỗng trở nên chói mắt vô cùng, chính là chiếc mà năm ấy cô cùng Nhất Bác đi mua.
Lọ thuốc ngủ giống hệt với lọ Nhất Bác năm ấy uống, gương mặt chính là thanh thản vô cùng.
Chết vào ngày cậu ấy chết, nằm bên cạnh vị trí cậu từng nằm, uống loại thuốc cậu từng uống, coi bộ