Bắc Kinh một ngày đông thật lạnh, Tiêu Chiến trở về từ sân bay đã là một giờ sáng, căn hộ nhỏ bé nhưng ấm cúng, đây vốn dĩ là căn hộ trước đây của anh ở Bắc Kinh lúc chưa dọn về sống với bạn nhỏ của anh, không ngờ sau chín năm, anh lại lần nữa quay trở về với nó.
Căn hộ chính là dạng tiêu chuẩn cho những người sống một mình, một phòng ngủ, một phòng thay đồ, một phòng khách, nhà bếp nhỏ, nhà vệ sinh, hơn nữa còn có ban công thoáng đáng.
Trước đây anh không chịu chuyển đến căn hộ kia sống cùng cậu, bạn nhỏ của anh liền dọn đồ đến đây ở hơn một tháng liền, cuối cùng hoàn hảo thuyết phục anh về ở cùng mình ở căn hộ riêng.
Lịch trình bận rộn, không có thời gian rảnh rỗi mới có thể làm anh giảm bớt suy nghĩ về cậu.
Mệt mỏi ngả lưng xuống sofa ở phòng khách, cuối cùng cũng không cách nào để cơ thể bụi bặm để đi ngủ được liền dộc dậy bước vào phòng tắm qua một chút.
Tiêu Chiến từ phòng tắm bước ra cũng đã là gần hai giờ sáng, bầu trời bên ngoài cửa kính đã bị màn sương dày bao phủ, trở nên mờ mờ ảo ảo, mũi cũng có chút nghẹt, chắc là cảm mạo rồi, bước chân liền nhanh chóng tiến về phòng bếp, rất thành thục mà pha cho mình một gói thuốc cảm.
Giỏ thuốc của anh