REVIEW TRUYỆN BÁC SĨ CÓ ĐỘC
Tác giả: Dung Quang
Thể loại: Hiện đại, nam chính bác sĩ, nữ chính bị bệnh lạ, #SẠCH_SỦNG, có ngọt có ngược, HE.
Độ dài: 79 chương
Tình trạng: Hoàn edit
------------------
Từ trước đến giờ, chúng ta vẫn thường nghe mọi người nói, đáng sợ nhất chính là những kẻ sống hai mặt. Nhưng áp dụng vào trường hợp của Chu Sênh Sênh thì câu nói này hoàn toàn vô nghĩa. Bởi vì cô không những chỉ có hai mặt, mà là rất nhiều rất nhiều mặt, theo nghĩa đen.
Vào năm 17 tuổi, một sự cố đã xảy ra khiến cho Chu Sênh Sênh mắc phải chứng bệnh quái lạ này. Cứ mỗi khi trời mưa thì khuôn mặt cô lại biến đổi, khi thì thành bà lão bảy tám chục tuổi, khi lại là cô bé con đang tuổi dậy thì. Duy chỉ có thân hình là vẫn giữ nguyên của chính cô.
Đã từng có lúc, Chu Sênh Sênh chán nản đến mức chẳng muốn làm bất cứ điều gì nữa. Cô không còn cha mẹ, cũng không ai tin cô. Không thể đi học và tốt nghiệp, cô chỉ có thể làm những công việc lao động phổ thông để kiếm sống qua ngày.
Ừ thì, Chu Sênh Sênh đã từng nghĩ, cứ như vậy mà sống hết đời. Không gắn bó với nơi nào, cũng chẳng thân thiết với ai, ngoại trừ Trịnh Tầm, người bạn thân nhất của cô.
Tám năm đó, là chính anh đã tin vào sự hoang đường của cô, cùng cô vượt qua những lần đổi mặt như thay máu. Những lúc gương mặt không phù hợp với dáng người khiến Chu Sênh Sênh không thể ra ngoài, là Trịnh Tầm một mình kiếm cơm cho cả hai, là anh giúp cô làm từng cái chứng minh thư giả, là anh mặc dù không có bất cứ một mối quan hệ máu mủ nào cũng sẽ vì cô phiêu bạt chân trời góc bể.
Tình cảm sâu nặng như vậy, tại sao lại không đến với nhau? Vì một lẽ đơn giản, anh không phải nam chính của cuộc đời Chu Sênh Sênh. Họ chỉ là bạn, những người bạn tri kỷ.
Vốn dĩ Chu Sênh Sênh chưa từng nghĩ đến sẽ tiếp nhận thêm một ai đó trong cuộc đời mình, bởi vì ngay cả bản thân cô cũng chẳng thể nào biết được sau một cơn mưa mình sẽ trở thành cái bộ dạng gì nữa.
Thế nhưng, chuyện gặp ai vào thời điểm nào đâu phải do mình quyết định? Giống như cô và bác sĩ Lục Gia Xuyên miệng mồm độc địa kia vậy. Lần nào đổi mặt cô cũng bị nhiễm trùng mắt, nhưng chỉ có đúng lần cô bị rơi kính áp tròng đó mới gặp được anh. Bị anh mắng té tát cũng thôi đi, còn bị anh trù cho cô mắt mù nữa cơ. Trời trời, bác sĩ như anh vậy ai trị???
Vận mệnh run rủi thế nào, lời tiên tri của anh đã linh ứng trên người cô. Hơn nữa, người tiếp nhận chữa trị mắt cho cô lại chính là anh. Chu Sênh Sênh nghĩ, tại sao ông trời lại chiếu cố mình mãi thế này?
Thế rồi, bắt đầu từ mối quan hệ bác sĩ bệnh nhân, cùng vô vàn tình huống phát sinh khác, cuối cùng Lục Gia Xuyên vẫn độc miệng như vậy, nhưng Chu Sênh Sênh đã không còn ghét anh nữa. Cô phát hiện đằng sau vẻ lạnh lùng khó ưa đó là một tâm hồn vô cùng lương thiện. Xuất phát từ sự nhân ái của mình, Chu Sênh Sênh quyết định sẽ giúp anh thoát khỏi kiếp nạn bị giục kết hôn bằng cách theo anh về gặp người lớn.
Kế hoạch là vậy, nhưng chẳng biết hôm ấy ông trời buồn chuyện gì lại vô cớ trút xuống một cơn mưa. Kết quả, đương nhiên là Lục Gia Xuyên bị leo cây, mặc dù Chu Sênh Sênh không cố ý.
Lần 1 còn chưa có cảm tình sâu nặng đã vậy, đến lần thứ 2 thì Lục Gia Xuyên lờ mờ nhận ra, hình như trước giờ miệng mình độc quá cho nên mới gặp phải toàn là những cô gái không bình thường. Một Chu Sênh Sênh lúc nào cũng hi hi ha ha, giờ lại thêm một Chu An An vô tư hồn nhiên bất kể thế giới xung quanh. Thế nhưng, Lục Gia Xuyên cũng vô tình nhận ra một điều, khi anh ở bên cạnh hai cô gái ấy, anh đều cảm thấy rất vui vẻ, rất thoải mái.
Lục Gia Xuyên cũng từng nghĩ đến một mối quan hệ xa hơn chút nữa, thậm chí anh cũng đã bóng gió tỏ tình. Nhưng đùng một cái, Chu An An lại biến mất. Người đầu tiên bốc hơi không nói không rằng, người thứ hai để lại hai chữ “trân trọng”.
Lục Gia Xuyên quyết định, sẽ không yêu những cô nàng quái dị như vậy nữa. Có lẽ anh nên nghe lời mẹ, tìm những cô gái phù hợp để ổn định. Chỉ có điều, không phải anh muốn là được. Còn phải xem Chu Sênh Sênh có muốn hay không nữa kìa.
Trải qua lần thứ hai ở bên Lục Gia Xuyên, cô phát hiện mình thực sự muốn ở bên cạnh anh một cách dài lâu, cũng từng muốn kể anh nghe bí mật lớn nhất đời mình. Nhưng mọi thứ chưa kịp thực hiện thì lại quay về điểm xuất phát. Trời lại mưa.
Nhưng lần này cô không muốn buông tay nữa, cô không muốn để số phận an bài nữa. Chu Sênh Sênh đợi hết cơn mưa này đến cơn mưa khác, cho đến khi có được gương mặt “tạm ổn”, cô lại lần nữa quay về.
Lục Gia Xuyên muốn điên rồi. Anh còn chưa hết bàng hoàng bởi sự biến mất đột ngột của Chu An An thì ở đâu nhảy ra một cô hàng xóm Tiết Thanh Thanh. Gương mặt thì không có gì đặc biệt, nhưng độ quái gở thì không thua gì hai cô gái Chu XX kia. Quanh đi quẩn lại, lằng nhằng hồi lâu, cuối cùng Lục Gia Xuyên lại vẫn chui đầu vào rọ.
Có nhiều lúc anh không biết tại sao mình cứ giẫm vào vết xe đổ của chính mình, hết lần này đến lần khác lại rung động bởi cùng một tính cách.
Rất lâu sau này, khi Lục Gia Xuyên biết rõ mọi chuyện có nói với Chu Sênh Sênh một câu.
Cho dù cô có thay đổi bao nhiêu gương mặt, anh cũng sẽ nhất định nhận ra cô giữa hàng ngàn người.
Thật ra, Chu Sênh Sênh mới là người nên nói câu đó. Bởi vì cho dù cô có đổi mặt bao nhiêu lần, chỉ cần cô quay về bên anh, cô đều có thể khiến anh yêu cô một lần nữa. Bởi vì cô biết rõ, điều khiến Lục Gia Xuyên hết lần này đến lần khác không thể cưỡng lại trái tim mình, đó chính là tâm hồn của cô, một tâm hồn sạch sẽ và đầy lương thiện.
Nếu đã từng đọc những tác phẩm trước kia của Dung Quang, tin rằng bạn có thể cảm nhận được giọng văn chân tình và sâu sắc ấy trong “Bác sĩ có độc.” Nam chính đẹp trai nhưng khó gần, nói năng độc địa không nể mặt mũi, nhưng ẩn đằng sau đó là một câu chuyện vô cùng cảm động về những bậc sinh thành.
Xuất phát điểm là một tình huống “không có thật”, đương nhiên sẽ có những tình tiết cũng theo đó mà tưởng tượng ra, nhưng điều mà tác giả muốn nhắc đến trong câu chuyện này lại vô cùng thực tế. Một ông lão nhặt rác cũng có thể dành tất cả tình yêu thương cho một đứa bé không máu mủ. Một người bạn có thể hy sinh tình cảm riêng tư để ở bên cạnh một người mà mình muốn bảo vệ cả đời. Một cô gái dù cho phải bắt đầu lại bao nhiêu lần cũng chỉ xác định người đàn ông đó là duy nhất. Và cuối cùng, một người đàn ông dù cho gặp phải bao nhiêu khuôn mặt khác nhau, cũng chỉ có thể yêu một người duy nhất có tâm hồn trong sáng ấy.
“Sống là cho dù vận mệnh có đối xử với bạn không dịu dàng không hào phóng, bạn cũng sẽ dùng tấm lòng chân thành nhất của mình ôm ấp những con người đã từng bước qua cuộc đời bạn.”
Bình luận truyện