Thuốc nước bôi được một nửa, chuông điện thoại của Lục Gia Xuyên chợt vang lên.
Anh hơi ngừng lại vài giây nhưng vẫn giúp cô thoa xong thuốc, sau đó mới vứt bông ngoáy tai đi mà nghe điện.
Chu Sênh Sênh không nghe thấy đối phương ở đầu bên kia đang nói gì, chỉ nghe thấy anh đáp “Dạ”, “Được”, “Con biết rồi” suốt cả cuộc điện thoại.
Câu cuối cùng anh nói: “Chúc ngủ ngon, mẹ.”
Sau đó Chu Sênh Sênh mới biết, à, thì ra anh ta đang nói chuyện với mẹ mình.
Gọi xong cuộc điện thoại, bác sĩ Lục ngồi xuống ghế, từ từ đút di động vào trong túi áo rồi tựa lưng vào ghế ngồi không lên tiếng. Chu Sênh Sênh lén lút nhìn gương mặt anh, mới phát hiện vẻ mặt của anh đang có chút… cô đơn.
Cô ngẩn người chớp mắt không thôi, còn tưởng là mình đang hoa mắt nhìn nhầm.
Cô dè dặt duỗi tay tới chọc chọc mấy cái lên mặt Lục Gia Xuyên. Người kia mặt chẳng chút cảm xúc quay đầu lại nhìn cô, trên trán là hàng dãy dấu hỏi chấm.
“Cô chọc tôi làm gì ?Thấy tôi đẹp trai quá nên không nhịn được à?”
“Không không không, nhìn mặt anh như kiểu vừa nhìn thấy thần chết ấy, tôi sợ anh chết ở đây thì sao ?.”
“…”
Thấy anh chẳng có hứng muốn cãi nhau với mình, cô bỗng nhiên nhớ ra một chuyện.
Một năm trước, vào cái ngày cô cho Lục Gia Xuyên leo cây, hôm đấy là cô định theo anh về nhà ông ngoại cùng đón giáng sinh. Mẹ anh một lòng trông ngóng anh tìm bạn gái có có người bầu bạn, còn anh thì không muốn để mẹ mình thất vọng, nên đã nhờ cô đảm nhiệm chức vụ “bạn gái tạm thời” của mình.
Cô luôn tuân theo nguyên tắc của một người đổi mặt là đổi cuộc sống, những ngày tháng không thể quay lại thì cũng không quá luyến tiếc nhưng một năm qua cô luôn nhớ về cái ngày hôm đó. Hiếm có lần nào cô trang điểm xinh đẹp, cô chờ mong trong lòng đến vậy, lúc ấy còn đang trên đường tới nơi hẹn trước với anh nữa.
Thậm chí cô còn nhìn thấy chiếc xe ô tô màu đen của Lục Gia Xuyên đang đỗ ngoài đầu đường lớn chờ cô, chỉ cần đi thêm mấy bước nữa thì cô có thể tặng anh một niềm vui bất ngờ rồi.
Sự tiếc nuối ấy cũng biến mất theo gương mặt đó mà trở thành niềm hối hận vĩnh viễn.
Chu Sênh Sênh bỗng nhiên tiến lại gần anh, nháy mắt mấy cái với anh “Bác sĩ Lục, khi còn bé ba tôi đã từng nói với tôi rằng, ông ấy cảm thấy tôi có năng lực nhìn thấu lòng người, anh có dám để tôi xem lòng bàn tay của mình một chút không? Nói không chừng tôi có thể nhìn ra nỗi phiền muộn của anh đấy.”
Lục Gia Xuyên tặc lưỡi không mặn không nhạt nói : “Phải, khi còn bé mẹ tôi cũng từng nói với tôi, bà cảm thấy tôi có khả năng nhìn thấu suy nghĩ của người khác, cô có dám để tôi nhìn não cô một chút không ? Nói không chừng tôi có thể nhận ra cô thiếu mấy chiếc dây thần kinh não đấy.”
“…”
Chu Sênh Sênh không thèm để ý cú phản đòn của anh, cứ kéo thẳng tay anh qua, giả vờ chỉ chỏ vào lòng bàn tay anh.
Lục Gia Xuyên chẳng nói gì chỉ lẳng lặng mà nhìn cô coi tướng.
Tay anh rất đẹp, cô sớm đã biết điều đó, nhưng có thể cầm tay anh nhìn lại một cách cẩn thận thì mới thấy hai chữ rất đẹp ấy vẫn chưa đủ để mô tả bàn tay này. Từ trước đến giờ cô chưa từng nhìn thấy một đôi tay thon dài mịn màng thế này, mỗi đốt ngón tay cũng như ngọc thạch được chạm khắc rất tinh tế, từng mảnh móng tay cũng đều sáng bóng, mang theo chút màu hồng nhạt.
Một lát sau, bà bói Chu cũng hồi hồn lại sau cơn mê mẩn, cô ho khan hai tiếng, ngẩng đầu chắc nịch nói: “Giờ anh đang rất phiền muộn vì mình không có bạn gái.”
Chủ nhân của bàn tay kia khẽ cười mỉa rồi thu tay về không nói lời nào.
“Sao, lẽ nào tôi nói sai à?” Cô đoán nhất định là mẹ anh lại muốn anh dẫn bạn gái về nhà ăn cơm, mà anh thì không tìm được bạn gái tạm thời.
Lục Gia Xuyên đút hai tay vào trong túi áo, thờ ơ gật đầu: “Đúng vậy, cô nói không sai. Chuyện này thì có gì khó đoán ? Đêm Giáng sinh còn một mình cô đơn, hiển nhiên là dân FA rồi. Mẹ tôi gọi điện tới nhắc tôi ngày mai về nhà ăn cơm. Nhà thì toàn người lớn tuổi, mục tiêu cuộc sống từ giờ đến hết đời của họ chính là liên tục nhắc nhở tôi phải kết hôn kết hôn kết hôn. Nếu tôi không kết hôn sớm sức khỏe sẽ càng lúc càng đi xuống, đẻ con ra có thể bị tự kỷ nữa, nên điều tôi đang lo lắng dĩ nhiên là ngày mai phải làm thế nào dể tránh được kiếp nạn này.”
Ha ha ha, xem đi, cô biết ngay mà! Chu Sênh Sênh rất đắc ý nở nụ cười tươi như hoa.
Ngay khi anh vừa dứt lời thì bà bói kia đã cười ha ha bước đến trước mặt anh, chỉ chỉ vào mũi của mình: “Bác sĩ Lục, anh thấy tôi thế nào?”
“Đoán đúng đấy, muốn tôi gọi cô một tiếng Chu đại tiên à?” Anh rất phối hợp trả lời.
Nào ngờ “Chu đại tiên” bĩu môi: “Ai cần anh nói cái đó ? Ý tôi hỏi là anh thấy tôi thế nào, có đủ tư cách theo anh về nhà ăn bữa cơm giáng sinh, giúp anh tránh được kiếp nạn này không?”
“…” Lục Gia Xuyên ngẩn người, dĩ nhiên anh không ngờ cô lại có ý đó.
“Anh nhìn mình xem, anh đang thiếu một cô bạn gái, tôi thì lại lẻ loi một mình trải qua đêm giáng sinh.” Chu Sênh Sênh ngẩng mặt ra sức chớp mắt lấy lòng anh: “Nhìn đi, nhìn sắc đẹp hoa nhường nguyệt thẹn này, đôi mắt to chớp chớp này, làn da trắng mịn này, sống mũi cao cao xinh đẹp —— “
Cô còn chưa nói xong chữ “Này”, bác sĩ Lục đã đột nhiên giơ tay lên che hết mặt cô rồi đẩy sang một bên.
“Tối nay tôi chẳng ăn được bao nhiêu, xin cô thương hoa tiếc ngọc để tôi bảo vệ cái bụng nhỏ bé của mình đi.”
Một tay của anh che kín mặt cô khiến cô tức đến nổ phổi muốn ăn miếng trả miếng lại anh, nhưng vì tay quá ngắn, hai tay quẫy liên tục trong không trung nhưng lại không thể chạm vào mặt anh.
Cuối cùng cô đập đập vào tay anh tức giận nói: “Tôi chỉ muốn giúp con người bận rộn như anh, báo đáp ân tình anh vừa cứu tôi trong rạp chiếu phim! Hơn nữa người nhà anh muốn anh dẫn bạn gái về nhà ăn cơm, vừa đúng lúc tôi không có người nhà cùng nhau ăn cơm trong đêm giáng sinh, vẹn toàn cả đôi đường sao lại không làm chứ? Không làm thì thôi, ai mà thèm! Cô gái vô cùng xinh đẹp siêu cấp vũ trụ như tôi đây, còn đầy người muốn mời tôi ăn cơm đấy nhé!”
Cô lườm anh một cái, đứng dậy quay đầu bỏ đi.
Nào ngờ phía sau bỗng truyền đến một giọng nói lười biếng: “Mẹ tôi nấu ăn ngon lắm đấy.”
Cô dừng chân quay đầu nhìn anh với ánh mắt nghi ngờ.
Vị bác sĩ kia đang ngồi ngả lưng