Mẫn Nhi thoát khỏi hộp trò chuyện riêng tư và đánh bom nhóm gia đình bằng một vài tin nhắn:
"Hừm hừm!"
"Không ngờ là bố không cho con đi chơi cùng."
"Chắc chắn rồi, con rõ ràng là con rơi mà."
"Mẫn Nhi đang cảm thấy bị bỏ rơi!"
...
Cuối cùng cô đã gửi một bức ảnh động về việc chạy trốn khỏi nhà và ăn xin với một chiếc bát bị vỡ.
Bố: "Mẫn Nhi ngoan đi hehe, sau khi quay lại bố mẹ sẽ mua quà cho con."
Mẫn Nhi cay đắng đáp: "Mẫn Nhi không còn là cô bé có thể dỗ chỉ bằng một gói kẹo cầu vồng hồi đó nữa".
Bố: "..."
Bố: "Chúng ta hãy nói chuyện đó sau.
Mẹ của con đã gọi cho tôi.
Bà ấy đã đi bộ cả buổi sáng và chân của bà ấy bị đau.
Bố phải đi bóp chân cho bà ấy đây."
Mẫn Nhi đặt điện thoại xuống trong tuyệt vọng.
Cô chống cằm như một bà lão sau sự tra tấn sâu sắc của tấn cơm chó vừa rồi.
Sầu muộn ah u sầu.
Mẫn Nhi nhanh chóng vui vẻ trở lại, cô gọi điện cho Tạ Hải Đăng rồi hẹn anh buổi chiều gặp mặt, nhân tiện ăn tối luôn.
Bốn giờ chiều, Mẫn Nhi mang theo máy tính xách tay đến bệnh viện Đức Thịnh, phòng làm việc của Tạ Hải Đăng ở tầng 4.
Cô định đi thẳng lên thì bất ngờ bị một y tá đẩy bệnh nhân đi ngang qua nhìn thấy cửa thang máy chuẩn bị đi lên vội vàng giữ của thang: "Chờ một chút!"
Cửa thang máy lại mở ra.
Mẫn Nhi thuận tiện bước vào nói lời cảm ơn và thấy hai người già đang đứng bên trong.
Một người cao, mặc áo choàng bệnh viện và trông hơi khó chịu, người còn lại thì cao và gầy, có râu ở cằm, trông có vẻ nhân hậu hơn rất nhiều.
Mẫn Nhi mỉm cười với họ và người có râu đáp lại.
“Hừ!” Người mặc áo bệnh viện đột nhiên phất tay, vẻ mặt già nua căng thẳng tựa hồ đang rất tức giận.
Bị giật mình, Mẫn Nhi có chút e sợ lẳng lặng di chuyển vào góc.
Chắc là...!không phải là lỗi của cô đúng không? Cô chỉ đi nhừo thang máy.
"Lão gia” người có râu nói với thái độ cung kính: "Ngài hãy bình tĩnh lại."
Lão gia?
Mẫn Nhi vểnh tai nghe, ở thời đại này vẫn gọi cái tên như vậy, khá là lạ.
Ông lão được gọi là lão gia không những không bình tĩnh mà còn nổi cơn thịnh nộ: "Ta sợ nó coi như ta đi rồi.
Nhiều ngày như vậy vẫn chưa đến thăm một lần!"
“Lão gia”.
Người có râu vẫn thuận miệng nói: “Thiếu gia sợ là có chuyện gấp nên không kịp đến chào hỏi ngài, đến ngày phẫu thuật của ngày cậu ấy đã vội vàng chạy tới, Ngay cả áo sơ mi, quần tây và giày cũng bị ướt nhẹp, cậu ấy đã đợi mãi sau đó mới rời đi trước khi ca mổ kết thúc thành công...!"
Uh, có thực sự nên khi nói về những chuyện riêng tư như thế này khi có một khán giả sống trong góc?
Mẫn Nhi cố gắng giảm bớt sự hiện diện của mình nhưng mải lắng nghe cuộc nói chuyện của họ cô vô tình đi lên tầng 6.
Khi cửa thang máy mở ra, cô ngốc nghếch đi theo họ ra ngoài.
Một người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai đi tới gần, mỉm cười: "Ông nội."
“Đức Văn.” Lão gia Hoắc kinh ngạc nói: “Con tại sao lại ở chỗ này?
Chu Đức Văn nói: "Con nghe cha