“Ừ.” Chu Đức Văn tươi cười nhiệt tình đưa danh thiếp cho Mẫn Nhi rồi nói: “Xin chào, tôi tên là Chu Đức Văn”.
Mẫn Nhi nhận lấy.
Đó là thẻ phòng VIP của khách sạn: "..."
“Xin lỗi, xin lỗi.” Chu Đức Văn đổi lại danh thiếp và hỏi cô có danh thiếp không, Mẫn Nhi nói không.
Chu Đức Văn liếc nhìn quản gia Trương đang gọi anh ở phòng bệnh phía trước rồi nói: “Nếu có thời gian thì liên hệ với tôi.” Anh lại hạ giọng: “Đúng rồi, người đàn ông trước mặt vừa rồi chính là ông nội của Hoắc Đình Phong.”
Nói rồi anh ba chân bốn cẳng chạy về phía phòng bệnh.
Mẫn Nhi cầm danh thiếptreen tay rồi tự hỏi một chút, người đàn ông có vẻ không đáng tin này thực sự là bạn của Hoắc Đình Phong sao? Hơn nữa tại sao anh ấy lại đề cập đến ông nội của Hoắc Đình Phong với cô và tại sao phản ứng của họ lại kỳ lạ như vậy?
Không thể hiểu nổi.
Có lẽ Chu Đức Văn sẽ không ngờ một người đẹp trai, giàu có, biết cách ăn nói hay nói cách khác là hoàn hảo như anh lại để lại ấn tượng ban đầu không mấy tốt đẹp cho Mẫn Nhi.
Anh nói chuyện với ông Hoắc rất lâu, sau đó y tá đến thông báo đến giờ kiểm tra mạch máu, anh nhân cơ hội chuồn mất.
Anh vào cầu thang cứu hỏa, vội vàng bấm điện thoại cho Hoắc Đình Phong, anh nghĩ câu mở đầu của anh sẽ là: Hôm nay tôi tình cờ gặp mối tình đầu của cậu trong bệnh viện! Để lại một quả bom với sức công phá lớn, Chu Đức Văn nóng lòng muốn biết phản ứng của Hoắc Đình Phong thế nhưng người tính không bằng trời tính.
Anh đã gọi rất lâu mà không có ai trả lời, như thể một nắm đấm nặng nề lại đánh trúng bông gòn, trong lòng uất ức, khó chịu không nói nên lời.
Trong không gian không quá rộng lớn phảng phất mùi bụi đã lâu không quét dọn, Chu Đức Văn nóng lòngbcầm điện thoại di động đi qua đi lại hết vòng này đến vòng khác, anh đột nhiên nhớ tới một chuyện, mối tình đầu của Hoắc Đình Phong dường như luôn ẩn chứa những bí mật sâu thẳm, thậm chí có người còn nghi ngờ rằng hoàn toàn không có người đó.
Nếu anh không vô tình phát hiện ra...
Đó là một cuộc tụ tập của các sinh viên Trung Quốc ở nước ngoài..
Anh mặc một chiếc áo len màu xám với chiếc áo khoác dài màu đen dính đầy tuyết trên cánh tay.
Tuy cách ăn mặc rất giản dị nhưng sự hiện diện của anh đã thu hút sự chú ý của hầu hết mọi người ngay khi ngồi vào chỗ, ánh mắt của các cô gái đều dán vào anh.
Anh dường như không nhận ra sự hiện diện của mình có sức thu hút ánh nhìn của mọi người lớn như vậy.
Anh chỉ hơi cúi đầu và mỉm cười lịch sự.
Người chủ trì bữa tiệc rõ ràng là không ngờ anh sẽ đến, đứng ngây ngốc mười giây sau đó mới ấp úng rồi nhiệt tình nói