Lương Hải sững sờ kết hôn cũng là do cô đề nghị bây giờ lý hôn cũng là do cô làm sao có thể, cô coi anh là cái gì?
“Hàn Như dù có ly hôn thì cô cũng phải chăm sóc cho Đỗ Cẩm sinh xong đấy trách nhiệm của cô.
”
Hàn Như mỉm cười đau đớn đây là thứ anh ta gọi là tình yêu, cũng tốt sau lần này coi như cô triệt để quên anh ta làm lại từ đầu.
“Được nếu anh muốn đứa bé không nhìn thấy mặt trời thì cứ thử xem.
”
Nói rồi Hàn Như bỏ ra ngoài, tự cười bản thân những năm qua cô cố gắng nỗ lực nhưng đổi lại chỉ là những đau thương chồng chất đau thương.
“Hàn Như đây là cuộc sống em mong muốn hay sao.
” Tôn Thất đau lòng nhìn Hàn Như khóc đến thương tâm.
Anh cố ý không đi tìm cô, anh chỉ muốn cô hạnh phúc nhưng anh đã nhầm Lương Hải cả đời này đều không trân trọng cô, bên cạnh anh ta cô sẽ mãi chỉ có tổn thương mà thôi.
“Tôn Thất vì sao mẹ Tôn Lượng lại là Tống Thoan, tại sao đứa bé tôi yêu thương hơn chính bản thân mình lại là con của kẻ thù.
” Hàn Như vừa cười vừa nói trong nước mắt.
“Về mỹ thôi bỏ lại tất cả anh đưa em về mỹ người đàn ông đó không xứng.
”
“Như, Tôn Lượng không có lỗi anh biết em hận Tống Thoan hận anh nhưng xin em đừng hận Tôn Lượng được không.
” Tôn Thất nói xong quỳ xuống trước mặt cô.
Hàn Như sững sờ nhìn Tôn Thất trong mỗi con người đều có tính ích kỷ bản thân Hàn Như cũng vậy, Tôn Lượng là đứa trẻ đáng thương nhưng đứa bé của cô cũng là nỗi đau trong lòng Hàn Như.
Hàn Như đứng dậy bước về phía trước lúc này cô chỉ muốn được an tĩnh không muốn suy nghĩ, cô cần thời gian bình tâm lại.
Lương Hải suy sụp ngồi trong phòng khách sau một hồi gà bay chó sủa mọi thứ lại im ắng trở lại chỉ là đã không còn tiếng nói của chủ nhân ngôi nhà, cũng chẳng còn khung cảnh hạnh phúc trước mắt.
Ánh mắt của Hàn Như nhìn anh trước khi rời đi làm anh không còn dũng khí đối mặt với cô.
Anh biết đã để cô tổn thương nhưng sinh mạng của một đứa trẻ anh không thể xóa bỏ được huống hồ Đỗ Cẩm là người dễ bị tổn thương tính cách lại yếu đuối chắc chắn sẽ không thể chịu được.
Sau một hồi suy nghĩ Lương Hải gọi điện cho Hàn Như.
“Như anh muốn nói chuyện với em.
”
Hàn Như im lặng lắng nghe cô muốn xem anh có thể nói được gì.
“Như, Đỗ Cẩm không có lỗi là do anh xin em cho anh thời gian, đợi mẹ con cô ấy bình an anh sẽ sắp xếp cho mẹ con cô ấy về Tây Bắc sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt em nữa được không.
”
“Ý anh là tôi phải chấp nhận anh có con ngoài giá thú, chấp nhận anh chăm sóc cho cả hai bên có phải không?”
“Lương Hải, Hàn Như