Sau khi ở sô pha làm xong một lần thì Thẩm Ám ôm người đến nhà vệ sinh tắm rửa sạch sẽ.
Bạch Lê mềm mại tựa người vào trong lòng anh, nhắm mắt lại, cả người mỏi mệt kiệt sức.
Thẩm Ám cúi đầu hôn nhẹ cô, “Mệt mỏi không?”
Bạch Lê mơ màng “ừ” một tiếng.
Cô bị làm đến cả khuôn mặt ửng hồng, trên người đều phủ đầy vết hôn.
Thời điểm Thẩm Ám mới vừa làm có chút mất khống chế, xong rồi mới phát hiện cô gái nhỏ bị hung hăng làm, dấu hôn trên người ba bốn ngày cũng không mờ đi.
Anh cúi đầu hôn cô, đầu vú bị mút mát mức sưng đỏ, trên đó vẫn còn lưu lại dấu răng của Thẩm Ám.
Bạch Lê bị hôn đến mơ mơ màng màng khóc, khẽ kêu, “Đừng mà.
”
Thẩm Ám ôm cô, nhẹ nhàng dỗ dành, “Được được được, không làm nữa.
”
Anh ôm người vào phòng ngủ, lấy thuốc mỡ bôi cho cô, ngón tay tìm kiếm một chút đã bị nơi ẩm ướt mềm mại kia xoắn lấy, suýt chút nữa cũng không thể rút ra được.
Thật vất vả lắm mới bôi xong thuốc mỡ, chính mình lại cương lên rồi.
Anh tắm rửa sạch sẽ một lần nữa rồi trở lại ôm Bạch Lê ngủ.
Cô gái nhỏ có lẽ nằm mơ thấy anh, cả một đêm đều gọi bác sĩ Thẩm.
Thẩm Ám nghe được thì trong lòng cũng trở nên ngọt ngào.
Anh ôm cô gái nhỏ trấn an, vỗ nhẹ lưng cô, “Bác sĩ Thẩm ở đây.
”
Bạch Lê lại động hai lần, lúc này mới an tĩnh mà làm ổ trong lồng ngực anh ngủ một giấc.
Thẩm Ám cụp mắt nhìn xuống, làn da của cô gái nhỏ trắng nõn, lông mi rất dài, hơi hơi vểnh lên, mũi nhỏ bởi vì khóc quá nhiều nên hiện tại có chút hồng hào, đôi môi đỏ bừng tuyệt đẹp.
Anh sờ nhẹ vào cánh môi của cô, cúi đầu hôn vào nó một cái.
Hôm nay Vương Thành Học nhắc đến hình xăm, thật ra anh cũng không để tâm, chỉ là trên đường trở về không hiểu vì sao lại nhớ đến ngày nào đó, áp lực trầm cảm lại quét đến.
Anh có thói quen mang hết những cáu kỉnh gắt gỏng của mình phát tiết hết vào lúc vận động, chỉ là hôm nay anh lại không đi chơi bóng mà đến thẳng chỗ của Bạch Lê.
Nhớ đến cô gái nhỏ bị đè ở trên sô pha làm đến dáng vẻ khóc lóc thảm thương, anh không nhịn được lại cúi đầu hôn môi cô.
Sáu giờ sáng, Bạch Lê tỉnh dậy muốn đi vệ sinh.
Thẩm Ám nhìn thấy cô đứng trước giường, hai chân run run thì cười khẽ, ôm đối phương bế bổng vào nhà vệ sinh.
Cô có chút ngượng ngùng khóa cửa lại, chờ vài phút mới đỏ mặt bước ra.
Thẩm Ám ôm cô trở về giường, bản thân cũng rửa mặt qua loa rồi quay lại ôm người vào trong lòng, nhắm hai mắt hôn cổ cô.
Bạch Lê trốn vào trong ổ chăn, nhưng chẳng bao lâu đã bị Thẩm Ám kéo ra, anh lấy thuốc mỡ lại đây, ngón tay thăm dò nơi