Hai năm sau.
Lão Cố tay chân nhẹ nhàng hướng tới thiếu niên trẻ tuổi đang đứng dưới hiên. Lão Cố đi đến sau lưng hắn rống lớn một tiếng, rống xong rồi lại nhìn. Thiếu niên trẻ tuổi cũng không giật mình lấy một cái .
"Tiểu tử , ngươi có phải thần kinh quá thô hay không . Sao không có tý sợ hãi nào vậy?"
Phó Thính Hạ khâu xong mũi cuối quay đầu nói: "Sợ hãi cái gì, chẳng lẽ hắn còn có thể chết thêm một lần nữa sao?"
Lão Cố thở dài: "Sư phó của ngươi gọi điện thoại tới, bảo ngươi đi bệnh viện."
"Nga." Phó Thính Hạ đi rửa sạch tay, lão Cố nói: "Ngươi thi đại học có làm được không ?"
"Chắp tạm được."
Lão Cố đem báo mở ra, không để bụng nói: "Thật là, ngươi cả ngày không phải ở lò hỏa táng , thì ở nhà xác, còn không thì ở lỳ bên trong phòng phẫu thuật. Ta đều lo lắng ngươi có biết "người sống" viết như thế nào ."
Phó Thính Hạ mang lên mắt kính cười nói: " Chẳng phải không có vấn đề gì sao ?"
"Vậy sao ?." Lão Cố không chút để ý hỏi ngược lại.
"Xem cổ phiếu nào, muốn hay không ta giúp ngươi mua hai cổ, bao phát tài nha." Phó Thính Hạ cười nói.
Lão Cố tức giận mà nhìn hắn nói: "Ngươi còn không biết xấu hổ nói. Năm trước ta không biết bị hỏng dây thần kinh nào nghe theo ngươi mua hai cửa hàng ở trên phố, đến bây giờ còn chưa có người thuê!"
Phó Thính Hạ cười nói: "Không cần sốt ruột, sẽ mệt người , đợi hai năm nữa là được rồi."
Lão Cố cho hắn một cái xem thường . Phó Thính Hạ cười cười đi ra ngoài.
Mới hai năm mà thôi, Thanh Thủy Huyện thật giống như đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, nơi nơi đều là công trường. Tuy nhiên phía sau phố vẫn một mặt im ắng. Nhưng Phó Thính Hạ biết đại đa số những cửa hàng này đều rơi vào tay Nguyên gia. Phó Thính Hạ khóe miệng nhếch lên nụ cười không rõ ràng.
"Đại ca!"
Phó Thính Hạ quay đầu thấy Tống Đại Lực cùng Tống Thính Hà nhảy xuống từ một chiếc xe tải.
"Ta cũng đang muốn trở về thăm các ngươi đây." Phó Thính Hạ kinh hỉ mà đem Tống Thính Hà ôm lên.
"Ngươi tốt nhất đừng trở về, bằng không mẹ Linh Tử lại tới cửa làm ầm ĩ."
Mẹ Linh Tử hai năm trước bức hôn, kết quả không bức cho Phó Thính Hạ gật đầu, mà khiến Linh Tử bỏ nhà đi, mấy năm nay chỉ truyền đứt quãng một chút tin tức . Mẹ Linh Tử thế nhưng không chịu tỉnh lại, luôn cảm thấy nguyên nhân là do Phó Thính Hạ không chịu đồng ý đính thân. Bởi vậy mỗi lần Phó Thính Hạ trở về, nàng đều làm ầm ĩ một phen.
Phó Thính Hạ đành phải bất đắc dĩ nói: "Vậy các ngươi như thế nào tới?"
Tống Đại Lực làn da phơi đến đỏ bừng oán trách nói: "Còn không phải đại ca ngươi làm hại . Đang êm đẹp kêu ba ba làm cái gì kỹ thuật gieo trồng kiểu mới, khiến cho nhà của chúng ta mấy ngày nay đều có người tới cửa tới thỉnh giáo, cấp ăn cấp uống còn không tính, còn muốn giúp bọn hắn mua thuốc mua phân."
Phó Thính Hạ cười nói: "Nga, mỗi ngừoi tăng giá 10% không phải được rồi?"
Tống Đại Lực rất là động tâm, nhưng nghĩ nghĩ lại liên tục lắc đầu: "Ta cũng không dám, ba sẽ làm thịt ta. Những người đó đối tốt với bọn họ thì chẳng nhớ được. Nhưng nếu phát hiện ta bán lên giá kiểu gì cũng tìm tới cửa làm ầm ĩ."
Phó Thính Hạ cười, Tống Đại Lực nhỏ giọng nói: "Ca, lần trước ngươi thay ta mua cổ phiếu có kiếm lời không?"
"Có." Phó Thính Hạ gật gật đầu.
"Kiếm được bao nhiêu."
"Gấp khoảng 10 lần đi."
Tống Đại Lực hít một ngụm khí lạnh: "Đó chính là kiếm được một vạn đồng a."
"Cũng không sai biệt lắm đi."
Tống Đại Lực dựa vào xe tải mới có thể đứng vững, cách hồi lâu mới nói: "Ta đã thành người có tiền, hóa ra mua cổ phiếu kiếm được nhiều như vậy. Ta còn phải đi trồng trọt làm gì "
Phó Thính Hạ nhìn hắn cười nói: "Loại cơ hội này hai mươi năm cũng sẽ không vượt qua ba lần. Đừng suy nghĩ như vậy . hảo hảo trồng táo, đó mới là căn bản."
Tống Đại Lực tức giận nói: "Ca ngươi nói đủ rồi phải không . Ngươi có cần nói cùng giọng điệu giống ba đến vậy không . Ta chính là chịu không nổi hắn mới trốn đi. Đúng rồi, nãi nãi lần trước tới, không phải ngươi lại đưa tiền chứ ?"
Hai năm trở lại đây người có học vấn trở về ngày càng nhiều . Đại bá một thời làm hiệu trưởng bây giờ cũng chỉ có thể trở về làm hiệu phó . Việc này kỳ thật cùng dì Linh Tử không có nửa điểm quan hệ, nhưng nãi nãi cho rằng là do Phó Thính Hạ làm hại . Bởi vậy cứ hai ba ngày nàng lại đòi tiền Phó Thính Hạ.
"Không cho sẽ chỉ làm ba ba khó xử." Phó Thính Hạ cười nói.
Tống Đại Lực phát hỏa nói: "Dựa vào cái gì a, ba ba nhân nhượng nãi nãi đã đủ bực bội, ngươi lại nhân nhượng ba ba, ta sắp phát điên rồi!"
Phó Thính Hạ cười với Tống Thính Hà đang được ôm trong lòng: "Cũng không có bao nhiêu tiền.Ca muốn về bệnh viện một chuyến, chờ xong việc sẽ đưa các ngươi ăn gì đó."
"Không được, trong xe vẫn còn có người đang đợi lấy đồ , mà tài xế cũng không chịu chờ." Tống Đại Lực nói: "Ba kỳ thật rất muốn biết ngươi thi có được không? Nhưng lại sợ hỏi ngươi sẽ bị áp lực, cho nên đành kêu ta tới hỏi. Ngươi có làm đươc không ?"
"Ngươi trở về cùng ba ba nói......" Phó Thính Hạ cười nói: "Hắn chỉ cần xem vị trí đứng đầu bảng là biết rồi."
Tống Đại Lực nhìn Phó Thính Hạ ê răng nói: "Ca có phải hay không trời sinh tới khắc ta."
Tống Thính Hà ngẩng đầu nói: "Nhị ca, sang năm ta cũng muốn đi học."
Tống Đại Lực nhìn Tống Thính Hà, duỗi tay nhéo khuôn mặt nhỏ cười mắng: "Giỏi lắm, hai người các ngươi đều là khắc tinh của ta!"
Phó Thính Hạ đi vào văn phòng Hứa Nhất Phu. Hứa Nhất Phu đang ở chuyên tâm xem phim chụp x-quang . Nghe thấy Phó Thính Hạ tiến vào liền đem tư liệu đưa cho hắn. Phó Thính Hạ cầm lên nhìn nói: "Trái tim phình to, tả tâm thất thu nhỏ lại, động mạch phổi làm xông ra, phổi có máu bầm, chắc là nhị nếp gấp hẹp hòi đi. Người bệnh bao nhiêu tuổi rồi."
Hứa Nhất Phu nhìn Phó Thính Hạ nói: "Ba tuổi , là nữ hài."
"Ba tuổi a...... Phổi máu bầm không rõ ràng, có thể không cần phải gấp gáp phẫu thuật. Có nên gọi bệnh nhân đến kiểm tra lại không." Nếu để mấy năm nữa y học khoa học kỹ thuật phát triển , sẽ dùng lase phẫu thuật cho nữ hài đáng thương. Phó Thính Hạ trong lòng nghĩ lại cầm lấy điện tâm đồ nhìn thoáng qua, đột nhiên giữa mày vừa động, giương mắt nói: "Có làm động mạch phổi tạo ảnh không?"
Hứa Nhất Phu cười cười, rút ra tư liệu được đè nặng dưới chồng sách ném qua. Phó Thính Hạ nhìn thoáng qua kết quả trong lòng liền trầm xuống: "Động mạch phổi cao áp, chẳng lẽ nàng trái tim còn bạn có phòng cách thiếu tổn hại, là lỗ đăng ba hách tổng hợp chứng?"
"Phải. Chờ không kịp, phải làm phẫu thuật, càng nhanh càng tốt." Hứa Nhất Phu nói: "Tình huống của nàng phi thường không tốt, động mạch phổi cao áp hơn nữa trái tim suy kiệt, trái tim ngừng đập khả năng để lại cho bác sĩ thời gian không đến ba mươi phút, cho nên bị khoa ngoại tim mạch trên thủ đô từ chối, bởi vì tỉ lệ sống không cao."
Một nữ hài tử ba tuổi không may đụng phải căn bệnh chỉ có 0,6% trên thế giới . Phó Thính Hạ nhìn