Lúc này trong đại viện Phó gia , cũng có người đồng dạng giật mình nói: "Ngươi nói cái gì, Phó Thính Hạ . Phó, Thính, Hạ, là trùng tên trùng họ sao?"
Phó Quân Hạo nhìn thoáng qua phụ thân sau đó trả lời mẫu thân: "Hình như không phải . Phó Thính Hạ kia cũng là mười tám tuổi, khả năng chính là hắn."
Phó thái thái sắc mặt khó coi nói: "Không phải nói, hắn không chịu tới kinh thành, cũng không chịu đi học sao? Tại sao lại có khả năng đi lên từ ngoại khoa tim mạch. Hắn không phải sinh viên đại học y . Hắn có thể lấy được giấy phép hành nghề ở chỗ nào ?"
Phó Quân Hạo bị mẫu thân liên tiếp ép hỏi cơ hồ cũng không dám ngẩng đầu . Phó Thanh Thạch thu hồi báo chí trong tay nói: "Đặt vé máy bay, ngươi bay qua xem thực hư thế nào, rốt cuộc sao lại thế này . Đừng cho ca ca ngươi làm ra tai họa gì . Nếu đúng là hắn, ngươi hãy nói với hắn những giáo sư ở ngoại khoa tim mạch thủ đô đều không dám nhận trường hợp này, không cần đi theo hồ nháo. Nếu muốn làm bác sĩ vậy hãy trở về kinh thành chăm chỉ học hành đi."
Phó thái thái sắc mặt khó coi, Phó Quân Hạo không tình nguyện mà đáp ứng.
Mặc kệ người ở kinh thành tâm tư có bị dậy sóng chỉ vì một hòn đá hay không .Bệnh viện huyện lúc này cũng đang vì lần giải phẫu sắp tới mà bận sứt đầu mẻ trán.
Phó Thính Hạ thấy Thủy Linh mặt ủ mày ê từ phòng bệnh đi ra liền hỏi: "Như thế nào, nàng còn không chịu để ngươi tiếp cận sao."
"Tiếp cận cái gì , nàng chỉ cần vừa nhìn thấy ta liền thét chói tai, ta đời này đều còn không có bị người ghét bỏ thành như vậy."
"Thật sao, ta còn tưởng rằng ngươi đã sớm đã thích ứng rồi chứ" Phó Thính Hạ cười nói.
Thủy Linh làm động tác đánh hắn nói: "Mau nghĩ cách đi, không còn mấy ngày nữa là đến thời điểm phẫu thuật rồi."
Phó Thính Hạ cười cởi áo bác sĩ, sau đó đi vào phòng bệnh . Thấy tiểu nữ hài nép vào ngực dì béo . Phó Thính Hạ cười đem chocolate nắm trong tay , dơ về phía giường bệnh . Nhưng tiểu nữ hài chỉ là liếc mắt một cái rồi lại rụt về ngực dì béo.
"Không cần sao?" Phó Thính Hạ cầm lấy một khối chocolate mở ra tới cắn một ngụm: "Rất ngọt a . Ca ca mua riêng để mang tới cho tròn tròn ăn đấy. Hóa ra tròn tròn không thích, thật thương tâm."
Tròn tròn lộ ra nửa khuôn mặt hỏi: "Ngươi là bác sĩ sao?"
Phó Thính Hạ vội vàng lắc lắc đầu: "Đương nhiên không phải!"
"Gạt người...... Ta buổi sáng thấy ngươi mặc quần áo trắng." Tròn tròn nhỏ giọng nói. Sinh mệnh nàng ngắn ngủn , chỉ cảm thấy ba ba mụ mụ mỗi lần gặp bác sĩ sắc mặt càng tệ đi , cuối cùng là bỏ mặc nàng. Cho nên trong lòng nàng cảm thấy là bác sĩ hại nàng không có ba ba mụ mụ.
Phó Thính Hạ có chút xấu hổ, đang nghĩ ngợi sẽ như thế nào biện giải, ai ngờ trong chốc lát tròn tròn lại nhỏ giọng hỏi: "Nhị nếp gấp là cái gì."
Nàng mỗi lần gặp bác sĩ thường xuyên sẽ nghe thấy nhắc tới cái này, nàng loáng thoáng hiểu được chính là bởi vì được cái này bệnh, cho nên mới không thể chạy không thể nhảy, cuối cùng bị ba ba mụ mụ vứt bỏ.
Phó Thính Hạ nghĩ nghĩ, cầm lấy cái kẹp bệnh được đặt cạnh giường. Lật ra mặt giấy bên trên, từ trong túi ra cái bút viết viết vẽ vẽ. Sau đó hướng qua tròn tròn cười nói: "Đây là nhị nếp gấp, có giống một đóa hoa không."
Tròn tròn mở to hai mắt gật đầu: "Giống!"
"Cho nên ca ca không phải bác sĩ!" Phó Thính Hạ chỉ nàng ngực nhỏ của nàng mỉm cười nói: "Ca ca là ở ngươi trong lòng trồng hoa người."
Phó Thính Hạ ra khỏi phòng . Thủy Linh đang ở bên ngoài lau nước mắt, thấy hắn đi ra hai mắt đẫm lệ hỏi: "Nàng thật trưởng thành, đúng không?"
"A!" Phó Thính Hạ ấn nàng đầu đi phía trước đi: "Đừng hỏi ta, muốn hỏi chúng ta!"
Phó Thính Hạ đi vào văn phòng Hứa Nhất Phu . Hứa Nhất Phu đỉnh đầu ổ gà đang ngồi bên trong một đống tư liệu, Phó Thính Hạ đi qua ngồi xổm trước mặt nhìn hắn nói: "Không cho trái tim chạy rồi sẽ thế nào?"
Hứa Nhất Phu ngẩng đầu nhìn Phó Thính Hạ, Phó Thính Hạ nói: "Chặn trên dưới khang tĩnh mạch, không chặn động mạch chủ, làm trái tim duy trì không nhảy rồi làm phẫu thuật, thế nào?"
Đây là kỹ thuật mấy năm về sau mới có thể xuất hiện. Mà trong tương lai có lẽ đây sẽ là kỹ thuật xuất hiện phổ biến. Ở hiện tại trong mắt mọi người đều có khả năng sẽ là một ý tưởng điên cuồng.
Hứa Nhất Phu nhìn Phó Thính Hạ thật lâu, lúc này mới lật qua tư liệu hắn đang xem. Phó Thính Hạ cười, Thủy Linh kinh hỉ nói: "Tìm được phương pháp giải quyết?"
"Không có." Phó Thính Hạ nhìn Thủy Linh mặt ủ mày ê nói: "Chúng ta thật thật sự cần một bác sĩ gây tê giỏi."
"Đúng vậy, hãy chọn ra một bác sĩ gây mê." Hứa Nhất Phu nói.
Vốn dĩ đầy mặt ủy khuất mà Thủy Linh tức khắc vui vẻ ra mặt, Hứa Nhất Phu lại bồi thêm một câu: "Sẽ không có người đến, sẽ không có ai dám đắc tội Nguyên Thừa Nghiệp mà dám nhận một cuộc giải phẫu chắc chắn thất bại."
Phó Thính Hạ quay đầu tránh đi ánh mắt ai oán của Thủy Linh: "Vậy thì , đành phải chọn ...."
Quý Cảnh Thiên nhìn đồng hồ, đứng dậy đi đến sân bay đả thông điện thoại, nói: "Như thế nào còn không tới?"
Bên kia người thở dài nói: "Cảnh Thiên, ta đi không được, hôm nay chủ nhiệm an bài cho ta năm lần giải phẫu, năm lần a, ý tứ thực minh bạch. Thật xin lỗi Cảnh Thiên, là ta nói lỡ, chờ ngươi trở về ta nhất định 180 độ nằm sấp xuống tạ tội với ngươi! Bọn họ bên kia không phải có bác sĩ gây mê sao . A Bổn ngươi cũng đừng liên hệ, ta nghe nói hắn bị phó viện trưởng mắng đến máu chó phun đầu. Bọn họ quyết định ba người, hẳn là đã có chuẩn bị tốt."
Quý Cảnh Thiên cắt đứt điện thoại, hít sâu một hơi, lại gọi điện thoại: "Chu giáo sư, ta muốn đi S tỉnh một chuyến."
Bên kia điện thoại lập tức đã kêu lên: "Sắp tới ngươi phải đi Mỹ tham gia giao lưu !"
"Ta xem xong giải phẫu liền lập tức trở về!" Quý Cảnh Thiên cũng không đợi người trong điện thoại đáp ứng đã cúp máy.
"Cảnh Thiên!" Quý Cảnh Thiên quay đầu thấy Nguyên Tuấn Nam ở sau người cười nói.
"Tuấn Nam?"
Nguyên Tuấn Nam nhìn Quý Cảnh Thiên nói: "Ngươi sẽ không...... Cũng là đi xem Hứa Nhất Phu kia làm phẫu thuật phải không."
"Ta đi xem Hứa Nhất Phu giải phẫu thật bình thường đi!" Quý Cảnh Thiên nhìn Nguyên Tuấn Nam nói: "Đáng nói phải là ngươi, nghĩ như thế nào lại đi xem phẫu thuật tim, ta nhớ rõ ngươi không phải muốn làm bác sĩ chỉnh hình sao?"
Nguyên Tuấn Nam "Ân" cười nói: "Ta cùng ngươi bất đồng, khoa chỉnh hình đại phu cũng được, tâm ngoại đại phu cũng được, ta cuối cùng là phải làm kinh doanh bệnh viện. Đúng rồi, lần phẫu thuật này ngươi thấy thế nào?"
"50/ 50 đi."
"50/50?" Nguyên Tuấn Nam bật cười nói: "Lần phẫu thuật này xác xuất thành công cũng không đến 5%."
"Ân, mặt khác 45% là do người phẫu thuật." Quý Cảnh Thiên vô ý thức mơn trớn trang sách, bên trong là ảnh chụp một thiếu niên đang cầm dao phẫu thuật. Khóe miệng hắn lướt qua một tia mỉm cười.
"Không nghĩ tới ngươi đánh giá cao Hứa Nhất Phu như vậy, nói được cũng là, Hứa Nhất Phu không nắm chắc sao có thể sẽ tiếp nhận lần phẫu thuật này." Nguyên Tuấn Nam nhẹ mím một chút môi, hít sâu một hơi. Chính là chuyện Phó Thính Hạ là sao .
Hắn quay lại, thấy Quý Cảnh Thiên đã dựa vào ghế dựa nhắm mắt lại dưỡng thần. Hắn biết tính tình Quý Cảnh Thiên, đành phải thu ý niệm nói chuyện.
Nguyên Tuấn Nam không biết vì cái gì cảm thấy có chuyện gì không đúng lắm. Giống như thời điểm hôm nay hắn buộc cà vạt, với tay vào vị trí trống không trên giá để cà vạt. Hắn cảm thấy nơi đó vốn dĩ có