Chương 162: Hình ảnh không thể miêu tả
Lần đầu tiên Nhược Vũ cảm thấy giọng của Duy Nam hay như âm thanh thiên nhiên, đến ngay cả ngữ khí cũng có sự nhiệt huyết không thể diễn tả: “Ừm, rất hay”
Lúc Duy Nam phản ứng quá niềm nở với Nhược Vũ, lúc có một chút gì đó khó hiểu, như có như một con dao lạnh đâm vào anh ta, bất giác run lên một cái rồi nhìn bạn mình một cách khó hiểu.
Anh ta lại chọc tức chú này ở đâu vậy?
Bầu không khí lạnh lẽo này kéo dài được một lúc rồi biến mất, Du Hải dùng giọng mũi “hừ” lạnh một tiếng, không nói gì cả.
Duy Nam cẩn thật đi từ phía anh ta, nhanh chóng lẻn đến bên cạnh Nhược Vũ, nghiêng mắt nhìn về phía Du Hải, lén lúi hỏi cô ấy: “Nhược Vũ à, cô không cảm thấy Du Hải như thể uống nhầm thuốc rồi sao?”
“Ừm, tôi đã nhận ra từ sớm rồi” Nhược Vũ gật đầu đồng ý.
Du Hải khóe miệng giật một cái, làm gì có ai nói xấu sau lưng người khác ngang nhiên như vậy, chỉ có hai tên ngốc này mới không kiêng dè gì cả.
“Tôi nói không sai chứ”
Duy Nam đột nhiên khép người lại, ghé sát cạnh tai cô ấy, phải cần đến hai người mới có thể nghe thấy: “Cô cũng đừng trách anh ấy, ba ngày nay anh ấy không ngủ nghỉ gì cả, luôn vùi ở chiếc ghế sô pha rách nát chăm sóc cô đó, cũng chẳng dễ dàng gì cả”
Nhược Vũ thấy Duy Nam nói vậy liền nhìn về chiếc ghế sô pha nhỏ bé chật hẹp đáng thương ở trong phòng đó, đối với ghế sô pha ở nhà bọn họ chiếc ghế sô pha nhỏ bé này, ngay cả một mình cô ấy ngồi cũng không vừa, huống hồ là Du Hải cao gần một mét chín, nghĩ đến thời gian 3 ngày qua, hình ảnh vóc dáng người đàn ông lực lưỡng miễn cưỡng gò ép ngồi vào chiếc ghế sô pha đó, trong lòng cô ấy có một cảm xúc không nói thành lời, chính là cảm thấy thật gò bó.
Nén xuống cảm giác khó chịu đó, Nhược Vũ giả vờ không hiểu cười nói: “Chiếc ghế thật là đáng thương, không bị đè bẹp là đã lợi hại lắm rồi”
Duy Nam nghĩ rằng Nhược Vũ sẽ cảm động, nhưng không ngờ rằng lại có phản ứng hết sức bình thường như vậy, ánh mắt có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền trở lại bình thường: “Không có sự sụp đổ nào cả, điều đó chứng minh cô ấy thật mạnh mẽ. ”
Trong lòng anh ấy nghĩ thầm, Du Hải ơi, tôi đã cố gắng hết sức rồi, trái tim người ta cứng rắn như bàn thạch, tôi cũng lực bất tòng tâm.
Nhược Vũ bật cười, nhưng không nói tiếp.
Bộ lông mày đẹp đẽ của Mạc Du Hải càng ngày càng nhúm lại: “Đến giờ uống thuốc rồi”
“Đúng thế, đúng thế, Hạ Nhược Vũ à, cô hiện tại thực sự không thể bình thường được nếu như không uống thuốc” Duy Nam nói xong, cảm thấy
câu này rất thú vị: “Có phải là loại bệnh thần kinh khi ngừng uống thuốc sẽ lại tái phát không?”
Nhược Vũ mặt hằm hằm, cười mắng: “Anh mới là người phải uống thuốc đó”
Hai vị bác sĩ xương khớp trước mặt cầm thuốc đưa tới trước mặt cô ấy, Nhược Vũ không dám ngước lên nhìn biểu cảm của anh ấy, muốn tự mình cầm thuốc, nhưng lại phát hiện vẫn chưa hồi sức, tạm thời không biết phải làm sao.
Người đàn ông đã quyết định thay cô ấy, đưa thuốc lên tận miệng, ra hiệu há miệng, đợi cô ấy uống thuốc, rồi lấy nước lọc cho cô ấy uống.
Nhược Vũ thuận theo há to miệng nuốt ực viên thuốc, gương mặt xinh đẹp yêu kiều vo thành một nắm, hiện ra
bộ dạng thống khổ.
Kiều Duy Nam lại vô cùng lo sợ nhìn cô ấy, cộng thêm có chút khó tin, anh ấy biết trong lòng Du Hải vẫn còn Nhược Vũ, nhưng không ngờ rằng tình cảm lại sâu đậm đến như vậy, nếu nói Nhược Vũ là con gái ruột mà anh ta nuôi dưỡng cũng chẳng quá đáng.
Không, không, với tính cách nông nổi của Du Hải, chỉ cần không quan tâm con gái ruột nữa thì đó cũng chỉ là một cái danh hão.
Nhưng Nhược Vũ ở trong lòng Du Hải thực sự quan trọng, đến nỗi khiến anh ta từ một người luôn thờ ơ lại tức giận đến nông