Chương 163: Âm mưu của Du Uyên
Trong phòng lại trở nên yên tĩnh. Thân hình cao lớn mạnh mẽ của
Du Hải, giống như cây đa cổ thụ che
kín bầu trời, đứng ở đó, Nhược Vũ
muốn coi như không nhìn thấy gì cũng không được, trong lòng vẫn còn rất khó chịu.
Không đoán được thái độ của mình.
“Em buồn ngủ rồi, em đi ngủ đây” Cô ấy ngoẹo đầu, làm ra dáng vẻ mệt mỏi.
Du Hải “ừm” một tiếng, thản nhiên nói: “Anh vê thay đồ rồi quay lại, có chuyện gì em cứ gọi ý tá hoặc là gọi
điện thoại cho anh.”
Nhược Vũ không lên tiếng, trong lòng oán thầm: “Đã đi rồi thì đừng vê nữa.
Nghe thấy tiếng đóng cửa nhẹ nhàng, trong lòng cô ấy dường như có hơi thất vọng, ngơ ngác một lúc, lập tức tự mắng mình quái đản, người đi cũng đã đi rồi, còn thất vọng cái gì chứ.
Đừng quên trong lòng người ta còn có một đoá sen trắng mà.
Nghĩ vậy những tâm tình phiên não trong lòng cô ấy đã trở lại bình thường một chút.
Nhược Vũ đã ngủ gân 3 ngày, khi nhắm mắt thì toàn hiện lên vẻ mặt mang theo sự mệt mỏi, còn có đôi mắt đen như muốn hút người ta xuống vực thảm, đột nhiên mở mắt ra, sao cũng không ngủ được.
Trừng mắt nhìn bình truyền nước treo trên đầu, từng giọt nước rơi xuống ống tiêm truyền vào cơ thể.
‘A, thật nhàm chán quá đi!”
Hạ Du thay quần áo xong, giơ tay nhéo nhéo ấn đường, cho dù có là người sắt, rang khô hai ngày cũng chẳng chịu nổi, huống hồ anh ta ngủ không đến vài tiếng.
Vẫn chưa đi đến bãi đậu xe, đã bị một người chặn lại ở cửa phòng nghỉ ngơi.
“Anh, anh có chuyện gì vậy, mấy ngày liền không về nhà” Du Uyên bĩu môi, không vui chút nào.
Du Hải nhíu mày lại, lạnh nhạt nói: “Em sao lại tới đây?”
“Nếu không phải anh không nghe điện thoại, em cũng chẳng đến, cũng
chẳng trông mong chạy đến bệnh viện tìm anh” Ánh mắt của Du Uyên nhìn xung quanh phòng, nhìn thấy trong phòng không có người khác, liền thu lại tâm mắt.
Hành động nhỏ này của cô ấy cũng không hiểu rõ được ánh mắt của Du Hải, nét mặt cũng chẳng có biểu hiện gì, vẻ mặt như thường: “Bận công việc ở bệnh viện”
“Anh, anh lừa em.” Du Uyên nhìn một cái liên đưa tay ra nắm lấy tay áo anh ấy, đung đưa làm nũng: “Nếu anh không muốn đi làm thì ai miễn cưỡng được chứ, nếu vẫn còn tức giận chuyện lần trước, vậy em xin lỗi”
“Lại có chuyện gì cân mình giúp ư?” Dù Du Hải không hiểu hết em gái mình mười phân, nhưng cũng đoán được tám hay chín phần, nếu không có
chuyện gì cô ấy tuyệt đối sẽ không chạy đến bệnh viện tìm anh ấy.
Mà còn dùng ngữ khí nhận sai như vậy nữa.
Du Uyên dù một chút cũng chẳng cảm thấy ngại khi bị vạch trần, cũng chẳng giả vờ, tiếp tục nói: “Cũng không phải chuyện gì lớn lắm, anh biết dạo này em cũng chẳng có việc gì, nên muốn đi học, đợi tích lũy được một chút kinh nghiệm, sau này có thể giúp đỡ anh”
“Em muốn học ngành gì, bảo Tỉnh Giang thu xếp cho em là ổn rồi” Du Hải nhìn bộ mặt chột dạ của cô ấy: “Hay là em không muốn ở cùng Thịnh Hoa?”
“Còn không phải sao, mấy ngày này luôn lầm bẩm anh không về nhà, em nghe nhiều đến nỗi tai sắp mọc kén rồi” Du Uyên bĩu môi nói, bỗng như tên
trộm nhìn chằm chằm vào mặt anh ta: “Anh cùng chị Khánh Huyền có phải đã sống chung rồi không?”
Anh mắt Du Hải nặng trĩu: “Nói cho em biết”
“Ở chung hay không ở chung, có liên quan gì đến em, hung ác như vậy làm gì.” Du Uyên không vui “hừ” lạnh một tiếng, nghĩ bản thân vẫn cần anh ấy giúp, nên cũng để ý lời nói hơn: “Chỉ