Chương 196: Nụ hôn nghẹt thở
“Tim lợn.” Mạc Du Hải không đem chuyện trên quả tim lợn đó có dán bức ảnh của cô, lồng ngực cô còn cắm một con dao gọt hoa quả nói ra.
Hạ Nhược Vũ lầm bầm nói: “Tim lợn? Sao lại là tim lợn? Vì sao lại phải là tim lợn?”
Càng nghĩ sắc mặt cô càng trở lên trắng bệch, đôi tay nhỏ bé trắng nõn túm chặt lấy ngực Mạc Du Hải, ánh mắt kích động nói: “Tim lợn? Không phải ý chỉ trừng phạt hay sao? Người này đang muốn nói là họ có ý đồ xấu, muốn làm hại tôi sao?”
“Đừng nghĩ linh tinh, anh nhất định sẽ không để em xảy ra chuyện gì.” Mạc Du
Hải cũng cau mày, bất kể như thế nào, anh nhất định phải tìm ra người này càng sớm càng tốt.
Hạ Nhược Vũ vẫn không khỏi lo lắng: “Không được, em không thể tiếp tục ở trong nhà được nữa.”
Cô đột nhiên nghĩ thông suốt, bản thân ở nhà thêm một ngày, sẽ liên lụy đến bố mẹ của cô, hai người họ cũng sẽ gặp nguy hiểm.
“Mạc Du Hải, em muốn chuyển ra ngoài. ˆ
“tược..
Nhưng cô phải lấy lí do gì để chuyển ra ngoài đây?
Mạc Du Hải dường như nhìn ra lo lắng của cô, nói: “Quay lại bệnh viện kiểm tra.”
Anh nhẹ nhàng nói một câu, Hạ Nhược Vũ lập tức hiểu vấn để, vui vẻ đồng ý:
Chương 196: Nụ hé
“Đúng vậy, dù sao hiện giờ em cũng đang bị thương, bố mẹ nhất định sẽ đồng ý.”
Nhưng chỉ cần nghĩ đến người thần bí nào đó đang ở trong bóng tối luôn dõi theo nhất cử nhất động của cô, cô không thể nào mà vui vẻ được.
Nếu không phải tại người đó, cô cũng không cần phải tránh đi.
“Có anh ở đây rồi.” Đôi tay to dày, ấm áp của Mạc Du Hải ôm lấy đôi tay nhỏ bé của cô.
Nhiệt độ chỉ có trên cơ thể người đàn ông như một dòng chảy đều đặn, liên tục truyền đến qua da thịt, trái tim bất an của Hạ Nhược Vũ cũng theo đó mà từ từ lắng
xuống.
Trong khoảnh khắc, hai người đều không nói gì, Hạ Nhược Vũ phát hiện bản thân vẫn đang nép trong lòng Mạc Du Hải, bên cạnh còn có một người đang nhìn, cô
có chút không tự nhiên vặn vẹo cơ thể,nhỏ giọng kháng nghị: “Mạc Du Hải, anh mau thả em xuống trước đã.”
Thật mất mặt, vừa rồi cô đã nhào vào trong lòng của người đàn ông một cách trực tiếp đến thế.
Mạc Du Hải nhướng mày nhìn biểu cảm e thẹn, ngại ngùng của cô, nói: “Vừa rồi là em chủ động mà…”
Anh còn chưa nói xong, Hạ Nhược Vũ đã lên tiếng ngắt lời anh: “Vừa rồi là thời điểm đặc biệt, hiện giờ anh có thể thả em xuống rồi.”
Khuôn mặt nhỏ đỏ bừng đã phản bội lại tâm trạng của cô.
Đôi tay to của Mạc Du Hải đặt lên eo cô, dù cô có giãy dụa thế nào cũng không thể di chuyển dù chỉ nửa phân, giọng nói trầm thấp vang lên bên tai cô, anh trầm giọng nói: “Hành động này của em có được xem là bội tình bạc nghĩa không?”
“Mạc Du Hải, anh không biết dùng thành ngữ thì đừng có nói linh tỉnh.” Cái gì mà bội tình bạc nghĩ, nói như kiểu cô lợi dụng anh xong liền phủi đít bỏ đi vậy, cái đó gọi là qua cầu rút ván, ăn sạch anh rồi quay đầu bỏ đi vậy.
Hạ Nhược Vũ phát hiện ra cô cũng bị anh làm cho nghĩ ngợi linh tỉnh rồi, vẻ mặt cô sầu muộn, từ khi nào mà cô biến thành một người đen tối như thế?
Chắc chắn là ảo giác, nhất định là ảo giác.
Cô biết rõ bản thân không thể thoát khỏi sự khống chế của anh, Hạ Nhược Vũ nghĩ vậy liền dứt khoát không động đậy nữa, dù sao nếu anh không cần thể diện thì cô còn sợ cái gì nữa?
“Đúng rồi, không phải anh đã kiểm tra cho Lục Khánh Huyền sao? Thế nào rồi?
Chương 19
Cô ta có thật sự bị bệnh không?”
Giọng điệu cô dường như không quan tâm, nhưng lưng không tự chủ được bất giác thẳng ra, đôi tai vềnh lên như sợ bỏ sót thông tin quan trọng nào đó.
Mạc Du Hải vuốt ve da thịt mềm lại trong lòng bàn tay cô, giọng điệu không thay đổi nói: “Chẩn đoán sai.”
“Cho nên cô ấy không sao cả?” Biểu cảm trên gương mặt Hạ Nhược Vũ kiểu “Em đã nói chắc chắn là không có bệnh rồi mà” nói: “Là ai đã bao che cho cô ấy, cô ấy giải thích với anh thế nào?”
“Không phải do cô ta.” Đôi mắt sâu thẫm của Mạc Du Hải lóe lên tia sáng lạnh lùng, giọng điệu nhàn nhạt khiến người khác không nghe ra cảm xúc thật của anh.
“Lưu Bình chết rồi.” Anh nói.
“Cái gì? Chết, chết rồi?” Hạ Nhược Vũ
không ngờ rằng sẽ có liên quan đến cái tên này, cô cũng biết Lưu Bình, trong bệnh viện có gặp mấy lần, anh ta có vẻ là một người đàn ông dung tục, nhưng sao anh ta lại chết rồi?
“Vì sao anh ta lại làm thế?”
“Ghen tuông.” Mạc Du Hải nhìn đôi môi khẽ mở ra vì kinh ngạc của cô, ánh mắt càng thêm thâm trầm, khẽ đưa mắt nhìn Tinh Giang ở phía bên cạnh.
Một người lạnh lùng hà khắc như Tỉnh Giang cũng có chút không chịu nổi, hắn rất hối hận vì đã ở lại đây làm