Chương 197: Bệnh viện tâm thần
Hạ Nhược Vũ nhanh chóng hít vào, cô thở hồn hển, liên tục mắng chửi: “Mạc Du Hải, anh, đồ khốn nạn, đồ khốn kiếp, anh
còn chưa được sự đồng ý của em, đã…” Cô không còn mặt mũi nào để nói những lời tiếp theo.
Mạc Du Hải dường như không hiểu, hỏi đùa: “Đã.”
“Anh biết rồi còn hỏi.” Hạ Nhược Vũ trừng mắt nhìn anh một cái,cô lén nhìn xung quanh thấy không có người thì không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Cũng may không có ai khác, nếu không cô thật sự rất mất mặt. “Tốt nhất em hãy làm mẫu một lần.” Đôi mắt u ám của Mạc Du Hải hiện lên một tia tối. Lại nữa?? Hạ Nhược Vũ nhảy sang bên cạnh anh: “Em sẽ không bị lừa.” Coi cô ngốc sao, như thế còn không phải tự dâng vào miệng cọp à, còn có lý do trở lại?
“Em định ở nhà một mình, hay là…”
Hạ Nhược Vũ nghe được giọng điệu của anh, cô hiểu sắp rời đi, lập tức đáp: “Em đi ra ngoài với anh.”
Cô không muốn ở nhà một mình.
“Đi thôi.“ Mạc Du Hải dường như đã đoán trước được câu trả lời của cô, vẻ mặt anh vẫn không thay đổi.
Sau khi lên xe Nhược Vũ mới nhớ ra tại sao cô lại đi theo anh ra ngoài, đi làm gì chứ, lại đi đánh đậu tương sao?
“Mạc Du Hải, anh muốn dẫn em tới đó sao?”
“…” Mạc Du Hải nhìn cô mấy giây, anh nhìn đến mức cô cảm thấy có chút xấu hổ, VÌ vậy vội vàng nói: “Hai sân.”
“Ồ.“ Hạ Nhược Vũ gật đầu, cô cảm thấy có gì đó không đúng, cổ cứng đờ, Nhị viện không phải là bệnh viện thần kinh nổi tiếng nhất ở Thành phố Đà Nẵng.
Không phải là Mạc Du Hải nghĩ cô bị điên đấy chứ? Cô lắp bắp nói: “Tại sao chúng ta lại tới đó?”
Đôi mắt lãnh đạm của người đàn ông liếc nhìn người phụ nữ, anh nhẹ giọng nói: “Lâm Minh Thư.”
Anh đúng là tiếc lời nói như vàng, nói thêm một chữ nữa sẽ chết sao? Hạ Nhược Vũ trừng mắt nhìn anh không biết nên nói gì, Mạc Du Hải luôn có khả năng giết người không đền mạng, nhưng người khác lại không nắm bắt được anh.
Ai bảo, Mạc Du Hải như là bầu trời của Thành phố Đà Nẵng, lật tay như mưa, giậm chân có thể làm rung chuyển.
“Tại sao anh không nói với em sớm hơn rằng anh đã tìm hiểu được chuyện của Minh Thư? Cô ấy không sao chứ?”
“Không phải đi là biết ư?” Mạc Du Hải lại bắt đầu thừa nước đục thả câu.
Hạ Nhược Vũ nghiến răng nghiến lợi kêu “răng rắc, cô nóng lòng muốn xông vào giết Mạc Du Hải, Mạc Du Hải nhướng mày chờ cô, nhưng đáng tiếc cô lại không dám.
Cô chỉ có thể âm thầm tức giận trong lòng, thầm nguyền rủa anh.
Xe chạy đều trên đường cao tốc, hướng ra khỏi khu buôn bán sầm uất, hai bên ngày càng ít nhà cao tầng, chậm rãi chỉ còn lại rải rác những tòa nhà gạch đỏ.
Xung quanh càng ngày càng có nhiều cây cối và đồng cỏ.
Mất nửa tiếng nữa xe mới dừng lại trước một cánh cổng có hàng rào bao quanh.
Hạ Nhược Vũ nhìn tòa nhà trắng nghiêm nghị và yên tĩnh trước mặt, trong lòng dâng lên một cơn ớn lạnh không rõ lý do.
Bệnh viện tâm thần lại ở một nơi thưa thớt và hẻo lánh như vậy.
Đột nhiên có một bàn tay to khoác lên vai cô, mùi cơ thể độc nhất vô nhị của người đàn lướt qua: “Đừng sợ, mọi thứ đã có anh lo rồi.”
“Ừ.” Hạ Nhược Vũ cảm thấy ấm áp.
Mạc Du Hải đã sắp xếp mọi thứ rồi, người ra đón cũng là viện trưởng bệnh viện tâm thần, đã đợi ở cửa từ sớm và chào hỏi ngay khi họ xuống.
“Anh Du Hải, chúng tôi đã sắp xếp xong những gì anh yêu cầu.”
“Còn người thì sao?“ Mạc Du Hải lạnh giọng hỏi.
Viện trưởng lau mồ hôi lạnh trên trán, có chút do dự nhìn Hạ Nhược Vũ bên cạnh.
“Nói.” Mạc Du Hải cau mày không vui khi thấy ông ta do dự.
Dưới luồng khí mạnh mẽ, mồ hôi trên trán viện trưởng càng tiết ra nhanh hơn, không biết từ đâu mà ông ta lấy khăn tay khô lau mồ hôi, sau đó nhét lại: “Anh Hải, người, người đã bị mang di rồi.”
Ông ta càng nói càng nhỏ nhẹ, nếu biết người