Chương 215: Lễ gặp mặt
Mắt Mạc Thủ Nghiêm lóe lên, cháu trai của mình kiêu ngạo lạnh lùng thế nào, ông rất rõ, vốn chỉ muốn thăm dò thái độ của anh một chút, không ngờ anh sẽ chủ động giới thiệu như vậy.
Xem ra là thật sự quan tâm trong lòng, nhìn bộ dạng có hơi ngốc nghếch của Hạ Nhược Vũ thì cảm thấy thú vị: “Tiểu Vũ, sao cháu lại coi trọng thằng
nhóc này chứ.”
“Ông nội Mạc, ông đừng hiểu làm, cháu không phải là…” Cô không nói lên
lời, trên lý thuyết, hai người đã nhận giấy chứng nhận hơn mấy tháng, cô cũng coi như là vợ của anh.
Nhưng Hạ Nhược Vũ nghĩ thế nào cũng cảm thấy bối rối.
“Cô Hạ tới rồi à, mau vào trong ngồi đi”
Nếu như không phải buổi trưa vừa gặp Châu Bích Loan, Hạ Nhược Vũ nhất định sẽ cho rằng người phụ nữ trước mặt dịu dàng, ôn nhu, cũng may
là trí nhớ của cô luôn rất tốt. “Vâng dì Loan.”
Hai người tự nhiên trò chuyện vài câu, nhìn qua trông rất hài hòa, chỉ có
bản thân mỗi người biết là đang diễn
trò.
Gừng càng già càng cay, buổi chiều Châu Bích Loan bị làm cho tức giận rời đi, buổi tối lại có thể giả bộ như không có chuyện gì xảy ra nói chuyện bình thường với cô.
Nếu là cô thì tuyệt đối không thể làm được đến mức này.
“Lần đầu tiên gặp mặt người ta, mẹ chồng tương lai như con chẳng lẽ không có dấu hiệu gì à” Mạc Thủ Nghiêm có hơi không vui nói, biểu tình kia rõ ràng nó Châu Bích Loan thân là trưởng bối mà không hiểu cấp bậc lễ nghĩa.
Châu Bích Loan bị ba chồng nói một câu, cũng không tức giận, cười
đáp: “Ba nói đúng lắm”
Nói xong liền tháo chiếc vòng ngọc bích trên tay xuống muốn đeo cho Hạ Nhược Vũ.
Hạ Nhược Vũ đương nhiên không dám đeo, cô còn chưa kịp phản ứng lại với câu nói tùy ý của Mạc Thủ Nghiêm, vội vàng lùi qua một bên: “Dì Loan, thứ quý giá như vậy, cháu không thể nhận”
“Bích Loan, lại là con không đúng rồi, nói thế nào thì nhỏ Vũ cũng là nàng dâu của Du Hải, con chỉ lấy một cái vòng tay ra, ai không biết còn tưởng rằng nhà họ Mạc chúng ta chướng mắt
con bé.”
Mạc Thủ Nghiêm nhíu mày, giọng điệu mang theo vẻ trách cứ. Du Hải đã đưa con gái người ta về, trong lòng chẳng khác nào chấp nhận thân phận của con bé, thân làm trưởng bối, ngoại trừ vui mừng, đương nhiên còn muốn thêu hoa trên gấm.
“Ba…” Châu Bích Loan ra vẻ khó xử, đây là…
Mạc Thủ Nghiêm trực tiếp nói: “Đi lên lầu, lấy đồ trong két sắt của ba
xuống”
“Ba, như vậy, như vậy không tốt lắm đâu” Sắc mặt Châu Bích Loan cũng
thay đổi có thể thấy được món đồ kia
quan trọng với nhà họ Mạc thế nào.
Mạc Thủ Nghiêm nói: “Có gì mà không tốt, đó vốn là quà gặp mặt cho cháu dâu tương lai của nhà họ Mạc chúng ta.”
Từ đầu đến cuối, Mạc Du Hải đều không nói gì, chỉ là đứng đó khiến người ta không dám nhìn thẳng, ví như Châu Bích Loan: “Nhưng mà, nhưng…”
“Chẳng lẽ con còn muốn để lại cho Du Uyên hay sao?” Mạc Thủ Nghiêm trừng mắt: “Nếu Du Uyên cưới, đương nhiên ba sẽ chuẩn bị đồ cười cho nó, nhưng đây là thứ thuộc về cháu dâu trưởng của nhà họ Mạc, không thể ném
đi cấp bậc lễ nghĩa được.”
Châu Bích Loan đúng là muốn để lại cho Mạc Du Uyên, nghĩ đến việc cho Hạ Nhược Vũ, bà đau lòng muốn chết: “Ba, nếu không như vậy đi, trước cứ để cho cô Hạ nhận cái vòng này, còn về thứ đồ kia, chờ người nhà hai bên gặp mặt, chúng ta lại lấy ra, để cho long trọng một chút.”
Hạ Nhược Vũ vốn không muốn, nghe Mạc Thủ Nghiêm nói đó là cho cháu dâu trưởng thì càng không thể nhận, vừa định trì hoàn thì nhìn bộ dạng đau lòng của Châu Bích Loan kia, lời vừa đến đầu lưỡi lại thu về.
Bắt đầu học dáng vẻ trâm mặc của
Mạc Du Hải.
Mạc Thủ Nghiêm thấy con dâu luôn dịu dàng ngoan ngoãn nhiều lần phản bác mình như vậy, tay nắm quải trượng dùng sức gõ hai lần xuống nền đá cẩm thạch, vang lên tiếng “bang bang”.
“Con muốn Mạc Thủ Nghiêm này thất tín với người ta à?”
“Ba, con không có ý đó, con đi lấy bây giờ đây.’ Châu Bích Loan